Vũ Văn Tuần bận giải quyết thiên tai, không có thời gian để ý đến Thời Sênh.
Thời Sênh cũng không đi làm bộ làm tịch, cả ngày đều ở trong tẩm cung, đói thì ăn, khát thì uống.
Trang gia nhân cơ hội hỗn loạn này, đã làm rất nhiều chuyện.
Trang đại nhân còn cho người mang theo ít đồ vào trong, để Thời Sênh nghĩ cách cho Vũ Văn Tuần ăn.
Thời Sênh nhìn một lúc, nghênh ngang, khệnh khạng đi tìm Vũ Văn Tuần để thực hiện lời hứa.
Lúc đầu, Vũ Văn Tuần cố gắng giấu thông tin này, trong lòng có lẽ cũng nghĩ nếu như Thời Sênh đoán trúng, thì hắn cũng không chấp nhận.
Nhưng Vũ Văn Tuần không ngờ, Thời Sênh lại trực tiếp xông vào Kim Loan Điện.
Một đám Cấm vệ quân ở phía sau đều không cản được cô.
Trang đại nhân cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng không hiểu Thời Sênh xông vào đây lúc này để làm gì.
So với các đại thần đang lo lắng bối rồi, thì Vũ Văn Tuần đương nhiên trấn tĩnh hơn nhiều.
“Trang Quỳnh, ngươi mang kiếm đến điện, ngươi định làm gì?” Phái Hoàng đế lập tức đứng dậy quát mắt Thời Sênh.
Thời Sênh nắm chắc thanh kiếm, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy lão vừa nói, gương mặt cô để lộ nụ cười nhàn nhạt, “Dù gì cũng không liên can đến ngươi, đừng căng thẳng.”
“Ngươi ngươi ngươi…”
“Trang đại nhân, con gái mà ông dạy dỗ đó! Còn dám cầm kiếm xông đến Kim Loan Điện, Trang gia nhà các người định tạo phản hả?”
“Tống đại nhân, ông đừng ngậm máu phun người.
Thần trung thành tuyệt đối với Bệ hạ, tuyệt đối không có ý đõ.” Trang đại nhân lập tức tỏ lòng trung thành.
“Được rồi các ngươi.” Thời Sênh cầm thanh kiếm chỉ vào đám người đang ồn ào, đám người đó lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Không ai nói gì, Thời Sênh đắc ý buông thanh kiếm xuống, “Tại sao chuyện gì cũng nói là mưu đồ tạo phản, nếu ta muốn tạo phản, thì hắn còn có thể ngồi ở đây?”
Mọi người: “…” Đánh giá mình quá cao rồi đó?
“Bệ hạ, Vân Tiệp dư trong mắt không có vương pháp, ngông cuồng, ngang ngược, nói năng lỗ mãng.
Thần tấu thỉnh lấy tội đại bất kính để xử tội Vân Tiệp dư.”
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
“Thần…”
Cả đám người tán thành để Vũ Văn Tuần lôi Thời Sênh ra ngoài chém đều.
Trang đại nhân mặt tối sầm lại, nhìn Thời Sênh chằm chằm.
Ông ta hoàn toàn không hài lòng với hành động lần này của cô.
“Bệ hạ, ngươi định khi nào thì thực hiện lời hứa.” Thời Sênh không quan tâm đến những lời tán thành của đại thần.
Vũ Văn Tuần giơ tay, mọi người lập tức yên lặng.
Vũ Văn Tuần đưa mắt nhìn nữ nhân hung hăng ngông cuồng phía dưới, ánh mắt thay đổi liên tục, nữ nhân này…
Một lúc lâu sau, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Vũ Văn Tuần mới lên tiếng, “Bỏ phong hiệu Vân Tiệp dư.”
Đại thần bên dưới đều cảm thấy vui mừng.
Trang đại nhân bước ra khỏi hàng, còn chưa kịp nói gì, thì lại nghe thấy giọng nói của Vũ Văn Tuần vang lên, “Con gái của Trang gia, Trang Quỳnh… đặc phong Quốc sư.”
Vũ Văn Tuần thực sự không tìm được một từ ngữ nào để hình dung về cô.
Cả đại điện trầm mặc mấy giây.
Sau đó cả triều đường như nổ tung.
Một nữ nhân làm sao có thể làm Quốc sư? Lại còn là nữ nhân của hậu cung?
Cô ta thì có thể có bản lĩnh gì?
Vẫn biết, Quốc sư mặc dù không có thực quyền gì, nhưng đó cũng là một chức vị có bản lĩnh.
“Bệ hạ, nhất định không thể!” Đám lão thần quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Vũ Văn Tuần im lặng khó chịu.
Nghĩ là ta muốn vậy sao?
Nếu nữ nhân này thực sự có bản lĩnh đó, thì hắn đâu dám tùy tiện đắc tội.
Hắn là Hoàng thượng, chứ hắn không phải là thần.
“Bệ hạ…”
“Đủ rồi!” Vũ Văn Tuần đập mạnh tay xuống bàn.
Đám người phía dưới lập tức im bặt như ve sầu mùa đông.
Trong ánh mắt phẫn nộ, kinh ngạc, hoảng sợ, kỳ lạ, Thời Sênh đã lên bảo tọa Quốc sư thành công.
Cảm giác trở thành nhất quốc thần công thật tuyệt.
Lúc rời khỏi Kim Loan Điện, Trang đại nhân muốn ngăn Thời Sênh lại, nhưng Thời Sênh không muốn đôi co với Trang đại nhân, nên lúc ông ta đi lại, Thời Sênh đã trực tiếp lánh đi.
Quốc sư có nơi ở riêng biệt, Thời Sênh từ hậu cung chuyển đến Trích Tinh Lầu của Quốc sư.
Lúc chuyển nhà, đám phi tử ở hậu cung đều vây lại xem.
Có lẽ từ cổ chí kim, vốn dĩ không có một ai có thể từ phi tử hậu cung được tấn thăng lên làm Quốc sư.
Ngươi nói xem, một phi tử bình thường, không cố gắng vì bảo tọa Hoàng hậu, lại đi làm Quốc sư gì đó, đây chẳng phải là bị bệnh sao?
Thời Sênh bị bệnh đem theo một chiếc túi vải, từ tẩm cung đi ra.
Một đám người thì thầm to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Thời Sênh.
Thời Sênh vắt chiếc túi vải lên vai, xong tới chỗ tên thái giám đang đứng vẫy tay bên ngoài.
Thái giám lập tức đi trước dẫn đường, nhằm theo hướng Trích Tinh Điện.
“Ngươi nói xem, tại sao Hoàng thượng lại có thể đồng ý yêu cầu vô lễ như vậy của cô ta?”
“Một nữ nhân làm Quốc sư? Đợi đám lão thần kia vạch tội đi.
Các ngươi cứ đợi mà xem, không bao lâu đâu, rồi cô ta cũng phải sợ…” Đám nữ nhân làm động tác giống như gϊếŧ người.
Địa vị của bọn họ vốn không cao, ngoài phụ chồng dạy con, đâu dám có một suy nghĩ gì khác.
Bất luận có dùng cách nào để trở thành Quốc sư, thì cũng sẽ có người muốn kéo cô xuống ngựa.
Bọn họ chỉ cần nhìn thấy là được.
Trích Tinh Lầu cách Lâm An thư viện không xa, đây chính là ý của Thời Sênh, tiện cho cô đi tới Ngọc Các.
Còn Vị Ương Cung?
Không hiểu đó là cái gì.
Trích Tinh Lầu chỉ có hai người hầu, Thời Sênh cũng không thích đông người, hai người là đủ rồi.
Hàng ngày, cô không dùng thân phận Quốc sư để đến Ngọc Các, mà ở Trích Tinh Lầu ngắm trăng, suy nghĩ chyện đời.
Sự thoải mái này khiến người liên quan phải hận đến mức ngứa ngáy.
Cũng có người muốn hạ thủ với Thời Sênh.
Nhưng rất nhiều người, đến cổng Trích Tinh Lầu còn không vào nổi.
Cũng có người vào được rồi, nhưng cuối cùng cũng bị ném ra ngoài.
Dần dần, những người dám đối đầu với Thời Sênh càng ngày càng ít, Trích Tinh Lầu cũng càng ngày càng không bình thường.
…
Ban đêm, Trích Tinh Lầu vô cùng âm u.
Lục Nhược cẩn thận né tránh người đi tuần tra, mò đến bên ngoài Trích Tinh Lầu.
Cô ta ngẩng đầu nhìn bức tường cao hơn hai mét, gương mặt đau khổ, khó chịu.
Phi tử hậu cung hết người này đến người khác tìm cô ta gây sự, bây giờ cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này thật nhanh.
Hệ thống nói, trên người Trang Quỳnh có đồ có thể khiến nó thăng cấp.
Bây giờ cô ta vì muốn quay lại, mà không từ thủ đoạn nào.
Lục Nhược hít một hơi thật sâu, vặn vặn tay, tìm một chỗ ổn một chút để trèo lên, rồi từng bước tùng bước trẻo lên bức tường.
Hai chân khoanh lại rồi ngồi trên bức tường, Lục Nhược tiếp tục hít thở sâu, đang chuẩn bị nhảy xuống, thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói.
“Cô đang làm gì?”
Toàn thân Lục Nhược lảo đảo, rồi ngã luôn xuống dưới, đập người xuống nền đất lạnh giá, cả người đều đờ đẫn.
“Đau…” Phần eo bị gãy rồi.
Đau quá!
Lục Nhược nằm trên đất, vừa vặn có thể nhìn thấy đầu tường cô ta vừa ngồi.
Có một bóng đen đang ngồi trên đầu tường.
“Trang… Quỳnh?” Lục Nhược ngần ngại lên tiếng, giọng nói vừa rồi có lẽ là của nàng ta.
Không đúng, vừa rồi, lúc cô ta trèo lên, trên đầu tưởng không có bất cứ ai cả.
Vậy nàng ta tới lúc nào?
Đương nhiên cô ta không phát hiện ra điều gì hết.
Thời Sênh nhảy từ trên tường xuống, lúc rơi xuống đất không có một tiếng động nào, Lục Nhược lại càng kinh ngạc.
Thời Sênh giả bộ cúi đầu vẻ thăm dò Lục Nhược, “Nửa đêm nửa hôm trèo lên tường của ta làm gì?”
Gần đây, bổn cô nương ta không đụng đến mấy vị nữ chính đại nhân này?
Đến nam chính cũng không đụng đến, nữ chính đại nhân sao lại tự dẫn xác đến cửa vậy?
Lục Nhược ôm eo đau đớn đứng dậy, cô ta trả lời mà có chút oán giận, “Cô không có chuyện gì làm, sao ngồi trên tường dọa tôi làm gì?”
Thời Sênh hừm nhẹ một tiếng, “Bức tường này thuộc địa bàn của ta, ta muốn ngồi thì ngồi.
Bản thân mình bị dọa như vậy là do tố chất tâm lý quá kém, lại còn trách ta? Ngươi không có chuyện gì làm, trèo lên tường làm gì?”
“Cô…” Tố chất tâm lý của cô ta kém? Rõ ràng là cô xuất hiện không hình không tiếng mới dọa cô ta ra nông nỗi vậy.