“Chủ nhân, Trang đại nhân đến.”
Thời Sênh đang chuẩn bị đi ngủ, Đào Tẩm đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, thần sắc lộ rõ sự căng thẳng.
“Ông ta có thể tùy tiện ra vào hậu cung sao?” Thời Sênh thấy kỳ lạ.
Trang đại nhân này cũng giỏi nhỉ!
Chuyện trước đây, ông ta luôn luôn truyền thư, nhưng nếu Thời Sênh không trả lời bằng mấy câu tức chết người ta, thì sẽ phớt lờ luôn không trả lời.
Người bên cạnh cô cũng bị cắt giảm đi rất nhiều, Trang đại nhân đứng ngồi không yên, nên đương nhiên phải đích thân đi vào cung.
Do là cá nhân tự ý vào cung, nên Trang đại nhân cũng phải rất cẩn thận, đi vào phòng rồi mà vẫn phải nhìn trước ngó sau.
“Tiểu Quỳnh.” Trang đại nhân nhìn thấy Thời Sênh ngồi trên giường mỹ nhân, hoàn toàn không có ý định chào hỏi, không tránh khỏi sầm mặt quát một tiếng.
“Chủ nhân…”Có lẽ Đào Tẩm hơi sợ Trang đại nhân, nên cố gắng nhắc nhở Thời Sênh.
Thời Sênh hơi ngước mắt lên, giọng nói bình thản, “Phụ thân vào cung giữa đêm khuya, không sợ Bệ hạ nhìn thấy sao?”
Sắc mặt Trang đại nhân hơi dịu đi, có lẽ nghĩ rằng Thời Sênh quan tâm đến mình.
“Cha đến thăm con.” Trang đại nhân bước lên trước mấy bước, “Gần đây con vẫn khỏe chứ?”
“Con khỏe hay không, phụ thân không biết sao?” Mặc dù người trong cung của cô đều đi hết, nhưng xung quanh luôn có người của Trang đại nhân cài cắm vào.
Chân mày Trang đại nhân chau lại, trước đây ông thấy đứa con gái này có gì không đúng lắm, bây giờ nhìn lại càng không thấy đúng.
Có lẽ nào là bị trúng tà rồi?
Trang đại nhân lặng lẽ quan sát thăm dò Thời Sênh, rồi hỏi mang tính chất thám thính: “Tiểu Quỳnh chắc vẫn còn nhớ những lời mà lúc nhỏ con đã nói với phụ thân chứ?”
Thời Sênh chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn Trang đại nhân, “Nhớ thì làm sao, mà không nhớ thì làm sao?”
Trang đại nhân chau chặt mày lại, “Tiểu Quỳnh, con đừng quên nhiệm vụ của con.”
Thời Sênh nhếch mép, để lộ một nụ cười, đầy ác ý: “Cha nghĩ rằng Vũ Văn Tuần thực sự ngu ngốc vậy sao? Hắn sớm đã đề phòng cha rồi, sao có thể đụng đến con.”
“Con nói, Vũ Văn Tuần sớm đã đề phòng ta?” Thần sắc của Trang đại nhân hơi ngạc nhiên.
“Nếu không thì, cha cho rằng tại sao con vào cung lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có thai?”
Trước đây là nguyên chủ là con gái nên xấu hổ không nói với phụ thân chuyện Vũ Văn Tuần không đụng đến nàng ta.
Trang đại nhân thì chỉ nghĩ rằng nguyên chủ không cố gắng, nên vẫn chưa có thai.
Thần sắc Trang đại nhân ngưng lại một lúc, ông ta không ngờ Vũ Văn Tuần đã sớm đề phòng mình.
Trên triều, Vũ Văn Tuần không biểu hiện bất cứ vẻ đề phòng gì đối với ông ta… Thậm chí hết mực sủng ái Trang Quỳnh.
Vậy hắn đã bắt đầu đề phòng ông từ khi nào?
Trang đại nhân im lặng hồi lâu, “Chuyện mấy ngày trước là như thế nào?”
Thời Sênh nhún vai, “Có người muốn vu oan hãm hại con, có người thuận nước đẩy thuyền, là như vậy đó!
Người vu oan hãm hại là Thục Phi.
Người thuận nước đẩy thuyền là Vũ Văn Tuần.
Hai người này muốn cô chết, không cần thỏa thuận với nhau cũng đạt thành hợp tác.
Đáng tiếc, Thục Phi lại không ngờ tới sự xuất hiện đột ngột của Minh Khâm, và Thời Sênh không đi theo mô típ thông thường.
“Con cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi ta truyền tin đến cho con.” Trang đại nhân chỉ nói câu này rồi vội vàng rời đi.
Chuyện đánh cược giữa Thời Sênh và Vũ Văn Tuần, Vũ Văn Tuần hạ lệnh không được phép truyền ra ngoài.
Những người ở hiện trường hôm đó đều là người của Vũ Văn Tuần, hoặc đã bị diệt khẩu rồi, nên đến Trang đại nhân cũng không biết chuyện này.
Hôm nay ông ta vào cũng chỉ vì Thời Sênh hành động bất thường.
Nhưng Thời Sênh lại nói ra vấn đề như vậy, khiến Trang đại nhân hoàn toàn không quan tâm được đến chuyện Thời Sênh có gì bất thường hay không nữa.
Nếu như Vũ Văn Tuần đã biết thật, mà bao nhiêu năm nay hắn đều vờ như không biết, chắc chắn là đã âm thầm sắp đặt gì đó.
Đây là một chuyện hoàn toàn không có lợi cho Trang gia, ông ta phải quay về bàn bạc với mọi người.
“Chủ nhân, người?” Đào Tẩm đang nói lại dừng lại, thần sắc rất phức tạp.
Gần đây, hành động của chủ nhân quá bất thường.
Thời Sênh liếc nhìn Đào Tẩm, “Sợ sao? Có lẽ ta trúng tà thật rồi, sợ thì đi đi.”
Đào Tẩm cúi đầu, trả lời mà không rõ tiếng, “Chủ nhân… Nô tì chỉ thấy lạ.”
“Ngươi có thể coi như ta đã chịu đựng đủ sự sắp đặt của những người này, muốn đi sắp đặt người khác là được rồi.” Thời Sênh vẫy tay, hờ hững nói: “Ngươi cũng có thể xem như ta đã đổi người.”
Đào Tẩm liếc mắt nhìn Thời Sênh, một hồi lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.
…
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Đức công công đã dẫn theo Cấm vệ quân đứng đợi ngoài tẩm cung.
Gương mặt Thời Sênh đầy vẻ khó chịu, “Vừa mới sáng sớm, các ngươi làm gì vậy?”
Ngón tay Đức công công xếp thành hình hoa lan, giọng the thé chói tai, “Vân Tiệp dư, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.”
“Ngươi bị bệnh hả? Ngươi có điện thoại di động à? Thông tin từ Tấn Bắc, làm sao hôm nay có thể truyền đến được?
Đức công công ngây ngươi, điện thoại di động là cái gì?
Mặc dù Đức công công không hiểu điện thoại di động là gì, nhưng ý của cả câu thì ông ta vẫn hiểu được.
Từ Tấn Bắc đến Kinh thành, có đi suốt đêm cũng phải ba ngày ba đêm mới tới.
Đức công công liền cử người đi xin ý kiến của Vũ Văn Tuần.
Vũ Văn Tuần bị coi thường như thiểu năng, trong lòng cảm thấy không thoải mái, cho người bao vây bên ngoài tẩm cung, chỉ cần có tin truyền về, sẽ lập tức cho người lôi ra chém.
Đến buổi chiều, thời tiết vốn vẫn đang khá ổn, đột nhiên lại âm u.
Mưa to đến nỗi không thể tin nổi.
“Cái này… Không phải là Vân Tiệp dư đã nói đúng chứ?” Đám Cấm vệ quân bao vây bên ngoài không khỏi bàn tán.
“Các ngươi nói xem, rốt cuộc Vân Tiệp dư có phải là yêu quái không?”
“Hư Không đại nhân nói là không phải rồi mà?” Hiển nhiên những người đang bao vây Thời Sênh lúc này, đều là những người có mặt tại Tuyên Hòa Điện hôm đó.
“Vậy cô ấy đúng thực là cao nhân có thể tính trước được sao?”
“Ba ngày sau sẽ biết…”
Mưa lớn liên tiếp ba ngày, Vũ Văn Tuần đã bắt đầu có những hoài nghi trong lòng.
Nửa đêm ngày thứ ba, tin cấp báo 800 dặm đã truyền vào Hoàng thành.
Tấn Bắc mưa lớn liên tục, đê điều sụt lở, lũ lụt tràn lan, bách tính trôi dạt khắp nơi.
Mưa lớn bắt đầu từ năm ngày trước, nhưng lũ lụt thì chính thức bắt đầu từ ba ngày trước.
Cộng thêm ba ngày truyền tin, thì nước lũ đã dâng lên được 6 ngày rồi.
Vũ Văn Tuần cầm tờ giấy báo bị nước mưa ngấm ướt, chữ hơi nhòe đi, thần sắc vô cùng u ám.
Nàng ta nói đúng rồi…
Canh ba nửa đêm, trong kinh thành lại vô cùng hoảng loạn.
Mặc dù Cấm vệ quân bao vây bên ngoài cung của Thời Sênh chưa giải tán, nhưng cũng bị điều đi một ít.
“Chủ nhân, người đã nói đúng rồi.” Đào Tẩm mấy ngày nay đều trong trạng thái thấp thỏm, nghe thấy tin này, lại càng tỏ ta hoảng loạn.
Nàng ta không biết, chủ nhân trước mặt mình rốt cuộc là ai.
Thời Sênh tay chống cằm, nhìn mưa rả rích ngoài cửa sổ, mà không trả lời Đào Tẩm.
Trong căn phòng, ngoài ngọn nến đong đưa, thì tất cả đều yên tĩnh.
Rất lâu sau, Thời Sênh mới quay đầu lại, đặt một chiếc lệnh bài trước mặt nàng ta, “Đào Tẩm, xuất cung đi.”
“Chủ nhân?” Đào Tẩm ngạc nhiên.
Chủ nhân đuổi cô đi?
Không đúng, người này có thể không phải là chủ nhân của cô.
Đào Tẩm đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy tấm lệnh bài trên bàn.
Nàng ta xuyên qua lớp lớp cung điện, nhìn thấy cánh cửa xuất cung càng lúc càng gần.
Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, nàng ta sẽ tự do.
Nhưng mà…
Đào Tẩm đột nhiên dừng lại.
Nàng ta đứng trong bóng tối, nhìn những chiếc kiệu ra vào không ngớt, cuối cùng nàng ta nhấc chân, nhằm phía cửa cung mà đi.