Lục Nhược tường thuật lại mọi chuyện lúc đó một lần, rất thành thực, không thêm mắm thêm muối.
Lúc đó, nàng ta đưa Tiểu hoàng tử về, đúng là chỉ gặp Thời Sênh, ngoài ra thì không bất cứ ai khác.
Tại thư viện, Tiểu hoàng tử cũng không ăn bất cứ thứ gì, lúc trở về cũng không ăn thứ gì, mà lại bị trúng độc.
“Trang Quỳnh, ngươi còn gì để nói không?” Vũ Văn Tuần chất vấn Thời Sênh.
Trong mắt hắn như có một ngọn lửa đang hừng hực cháy, hắn hận không thể đốt Thời Sênh thành tro bụi.
Thời Sênh hiểu, chuyện này bất luận là thật hay là giả, Vũ Văn Tuần sẽ đều mượn cơ hội này để gây khó dễ.
Hay là cô bắt đầu làm luôn đi!
Kiếm của ông đâu?
“Bệ hạ.” Có một người từ bên ngoài vội vàng chạy vào, quỳ trước mặt Vũ Văn Tuần, hai tay chắp trên đầu, “Tìm được những thứ này tại chỗ Vân Tiệp dư.”
Người này lấy ra hai chiếc bình sứ, bên trên có dán chữ.
“Chuẩn bị đầy đủ thế cơ à.” Thời Sênh phản ứng nhanh hơn cả Vũ Văn Tuần, “Ta gϊếŧ cả nhà ngươi sao?”
Nhưng câu nói này không biết là nói với ai.
“Trang Quỳnh, ngươi đang nói năng linh tinh gì thế?” Vũ Văn Tuần tức giận ném thứ đồ đó đến trước mặt Thời Sênh, “Ngươi tự mình xem đi, bây giờ còn có gì để nói không? Những thứ này đều tìm thấy trong tẩm cung của người, ngươi còn dám nói ngươi không hạ độc Kính Nhi?”
Lục Nhược thở dài nhẹ nhõm, bây giờ mối hiềm nghi của nàng ta đã được làm sạch rồi.
Sống trong hậu cung đúng là mệt thật.
“Được rồi, dám hỏi Bệ hạ, tại sao ta lại muốn hạ độc Tiểu hoàng tử.
Hạ độc xong rồi lại đem thuốc độc cất trong cung của mình, nhìn ta giống một kẻ thiểu năng lắm sao?”
“Ai mà biết được vì sao ngươi hạ độc Tiểu hoàng tử, còn thuốc độc thì có thể ngươi chưa kịp xử lý.” Thục Phi đứng bên cạnh tiếp lời.
Thời Sênh cười nhạo, “Chiếc bình nhỏ như vậy, vứt chỗ nào cũng xong, ngươi nói ta không kịp xử lý? Vu oan hãm hại người khác thì làm phiền nên cẩn thận một chút.”
“Ngươi có ý gì, ngươi nói là ta vu oan hãm hại ngươi?” Thục Phi đột nhiên bị kích động.
Thời Sênh cong môi cười mà như không, “Ta còn chưa nói ngươi, sao ngươi lại kích động cái gì? Không có tật thì sao phải giật mình.”
“Bệ hạ, người nhìn nàng ta kìa, làm chuyện như thế mà chết cũng không chịu hối cải.”
“Ta không làm, tại sao phải hối cải.
Nhưng Thục Phi, sợ rằng ngươi mới là người phải hối cải.” Thời Sênh không sợ chết, vẫn tiếp tục khiêu khích.
Thục Phi phản ứng kịch liệt như vậy, vừa nhìn đã biết là có vấn đề.
Thục Phi tức giận, “Vân Tiệp dư, ngươi đừng có ngậm máu phun người.”
Thời Sênh nhún vai, cười cười vẻ rất nguy hiểm.
Ánh mắt Vũ Văn Tuần thâm trầm liếc nhìn Thục Phi.
Tim Thục Phi đập thình thịch, Bệ hạ là có ý gì đây?
Bầu không khí như ngưng lại, Đức công công từ bên ngoài chạy vào, ghé tai Vũ Văn Tuần nói một câu.
“Bệ hạ, Minh công tử cầu kiến.”
“Hắn tới đây làm gì?”
“Minh công tử nói có manh mối.” Đức công công cung kính trả lời.
Vũ Văn Tuần hơi chau mày, trầm ngâm một hồi, “Tuyên.”
Minh Khâm từ ngoài điện đi vào.
Hắn vừa xuất hiện, một đám cung nữ, phi tử đều cúi đầu ngại ngùng.
Minh Khâm đã thay một bộ y phục mới, mặc dù cũng là màu trắng, nhưng kiểu cách không giống, nhìn phóng khoáng, tự nhiên hơn thường ngày một chút.
Một mái tóc đen phất phơ theo từng bước chân hắn, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung.
Hắn đi từ tối vào sáng, ánh mắt ấm áp, khóe môi hơi nhếch lên, gợi lên một độ cong cong tinh tế, giống như những con sóng lăn tăn trên mặt hồ, từng vòng từng vòng bắn vào trái tim mọi người, xâm chiếm một cách không hình không tiếng.
Thời Sênh ngước mắt thăm dò hắn chẳng chút kiêng nể.
Minh Khâm hơi cười gật đầu, và đứng ngay bên cạnh Thời Sênh, hắn khoanh tay ngang eo, “Minh Khâm tham kiến Bệ hạ.”
Vũ Văn Tuần chăm chú nhìn ánh mắt Thời Sênh nhìn Minh Khâm, trong lòng đột nhiên thấy không vui.
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là phi tử của hắn, lại dám quan sát một người đàn ông khác trắng trợn, chẳng chút kiêng nể như thế.
“Minh công tử có manh mối gì?” Tại sao tên Minh Khâm này lại nhanh chóng biết được chuyện này?
Minh Khâm buông tay xuống, đứng thẳng người, giọng từ tốn: “ Hôm nay, Tiểu hoàng tử đến thư viện có ăn một miếng bánh hoa quế, đúng lúc thần nhìn thấy, không biết điều này có hữu dụng gì cho Bệ hạ không?”
Sắc mặt Vũ Văn Tuần hơi thay đổi, “Minh công tử có biết là ai không?”
Tiểu hoàng tử rất quan trọng với Vũ Văn Tuần, vì vậy Vũ Văn Tuần tuyệt đối không cho phép ai hại Tiểu hoàng tử.
“May là từng gặp, vừa vặn vẫn nhớ nàng ta.” Minh Khâm hơi cười, mọi cử chỉ dường như đều rất ấm áp.
Có thể lột tả được ấm áp đến cảnh giới này, Thời Sênh phục.
Trong tiểu thuyết, nam chính thứ hai đến một nửa đều thuộc dạng ấm áp.
Nhưng thể loại ấm áp đó tuyệt đối không giống với Minh Khâm, sự ấm áp của nam chính thứ hai là nho nhã lễ độ, trên thực tế lại kèm theo kiểu xa lánh.
Nhưng sự ấm áp của Minh Khâm kèm theo tính xâm lược mạnh mẽ.
Hắn có thể khiến bạn hoàn toàn không cảm thấy xa lánh, hận là không thể chìm đắm mình vào trong thế giới mà hắn dùng sự ấm áp để thêu dệt lên đó.
Trên thế giới này, sao lại có người không khoa học như vậy.
Thật đúng là.
Thời Sênh lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, cảm nhận được động tác của cô, Minh Khâm nghiêng đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô.
Cười, cười, cười cái ông nội nhà ngươi!
“Minh công tử, mời nói tiếp.” Chuyện phi tử của mình liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, trong lòng Vũ Văn Tuần không thoải mái chút nào.
Nhưng bây giờ, chuyện của Tiểu hoàng tử quan trọng hơn.
Ánh mắt của Minh Khâm hướng về phía Lục Nhược.
Khi Lục Nhược đang căng thẳng lo lắng, hắn di chuyển chầm chậm, dường như nhìn tất cả mọi người một lần, cuối cùng dừng lại ở Thục Phi.
“Thục Phi nương nương, cung nữ Tiểu Hà của người đâu?” Giọng nói của hắn còn kèm theo cả ý cười nhàn nhạt, vô cùng dễ nghe.
Nhưng câu nói của hắn, lại khiến Thục Phi run lẩy bẩy, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, “Sức khỏe Tiểu Hà không được tốt, bổn cung cho nàng ta nghỉ ngơi.”
“Nếu như không nghiêm trọng, Thục Phi nương nương có thể truyền Tiểu Hà đến không… Dù gì cũng liên quan đến Tiểu hoàng tử.”
Thục Phi ngẩng đầu nhìn Minh Khâm, không nhìn thấy bất cứ biểu hiện gì trên mặt hắn, có cũng chỉ là sự ấm áp.
“Thục Phi.” Ánh mắt Vũ Văn Tuần như bó đuốc.
Thục Phi cảm nhận được sự lạnh lùng và sự đè nén từ trên người của Vũ Văn Tuần, sau lưng cô lấm tấm mồ hôi lạnh toát, nắm chặt chiếc khăn tay, “Truyền Tiểu Hà tới.”
Thục Phi thầm dùng mắt ra hiệu với người đi truyền lời.
“An Chiêu nghi đứng dậy đi.” Vũ Văn Tuần nói.
“Tạ Bệ hạ.” Lục Nhược quỳ một lúc, chân cũng tê dại, cung nữ bên cạnh phải đỡ lên, nàng ta mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Vũ Văn Tuần cho Lục Nhược ngồi bên cạnh, lúc này Lục Nhược mới nhìn thấy rõ dung mạo của Minh Khâm.
Ái mộ cái đẹp thì ai cũng có, huống hồ là Lục Nhược đến từ thời đại mở cửa, vì vậy không thể không nhìn thêm một vài lần.
Vừa rồi gặp phải sợ hãi, bây giờ ngắm mỹ nhân để nén sự sợ hãi đó xuống đúng thật là quá tốt.
Vũ Văn Tuần lại hắng giọng một tiếng.
Phi tử của hắn ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm người đàn ông này, trong mắt liệu có vị Hoàng đế này nữa không?
Lục Nhược hơi bĩu môi, chỉ nhìn chút thôi mà? Sao Hoàng thượng này lại nhỏ nhen như vậy.
Ở chỗ cô, loại đàn ông nào mà cô chưa từng nhìn thấy.
Thời gian chờ đợi trôi qua thật chậm, thật dài, người ở hiện trường ai ai cũng có những bàn tính riêng của mình.
Người có suy nghĩ đơn giản nhất có lẽ là nữ chính và Thời Sênh.
Nữ chính cảm thấy mình đã rũ bỏ được hiềm nghi, vừa rồi đã đẩy được tảng đá nặng trên người xuống, nên cả người thấy rất nhẹ nhõm.
Còn Thời Sênh lại nghĩ, một lúc nữa nếu cô ném quả cầu nhỏ nổ tan nơi này, thực sự diệt gọn nam chính và nữ chính, thì liệu cô có bị Thiên đạo đánh chết không.
Tiểu tiện nhân Thiên đạo đó, đều đê tiện giống tiểu tiện nhân Hệ thống.
Không ở chung với nhau thì đúng là có lỗi với dân, có lỗi với Đảng.