Ngày hôm sau, Phó Diệc Vân tỉnh dậy không thấy Liễu Nhứ đâu cả, đến Lưu Tinh Kiếm của hắn cũng không thấy đâu.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ Liễu Nhứ bị người khác cướp đi.
Hắn vội vàng đi hỏi những người ở bên dưới, nhiều người có ấn tượng với Liễu Nhứ.
Xinh đẹp có khí chất, nói chuyện nhẹ nhàng lấy lòng người, đại đa số mọi người đều không thể quên.
Nhưng khi hỏi ra, kết quả lại khiến Phó Diệc Vân thực sự ngỡ ngàng.
Tối qua, có người ra ngoài uống rượu, khi quay về, đúng lúc nhìn thấy Liễu Nhứ vội vội vàng vàng rời khỏi quán trọ.
Do người này uống rượu, nên cũng không nhìn rõ trên tay cô ta lúc đó có mang theo Lưu Tinh Kiếm hay không.
Nhưng mất Lưu Tinh Kiếm ở quán trọ, bọn họ đông người như vậy, đến 80% là do Liễu Nhứ làm.
Nếu có một người lạ mặt bước vào quán trọ, một người có thể không phát hiện ra, nhưng không thể tất cả mọi người đều không phát hiện ra.
Khi Phó Diệc Vân thành danh, Lưu Tinh Kiếm đã ở trong tay hắn, rất ít người biết được hoàn cảnh và thân phận của hắn, chỉ biết đến kiếm pháp của hắn vô cùng tuyệt hảo, sau đó thì trở thành Thiên hạ đệ nhất kiếm khách.
Nhưng bây giờ, vị Thiên hạ đệ nhất kiếm khách này lại bị một người phụ nữ lừa lấy mất thanh kiếm…
Dù trong thời khắc tất cả đều nhất trí đối phó người ngoài, thì vẫn có kẻ im lặng đứng xem kịch.
Phó Diệc Vân không có tâm trạng để đối mặt với những tiếng cười nhạo chế giễu của đám người này.
Hắn không hiểu, mình có chỗ nào có lỗi với Liễu Nhứ, để khiến cô ta lấy trộm kiếm.
Hắn buồn bực trong lòng, miệng bỗng nhiên nôn ra máu, “Phụt!”
“Phó công tử.”
“Sao lại nôn ra máu, mau gọi đại phu, đỡ Phó công tử dậy trước đã.”
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
…
Ma Giáo bị bao vây, nhưng đám người này lại phát hiện không thể lên được.
Bọn họ có thể thấy đường lên núi, nhưng sau khi lên, thì lại nhanh chóng quay lại chỗ cũ.
“Gặp ma rồi, bất luận là đi thế nào, cũng đều quay lại chỗ này.”
“Đây là quỷ đánh tường sao?” (Quỷ đánh tường: Ma quỷ chặn đường khiến người ta không đi ra khỏi được một phạm vi nào đó)
Một đám người túm tụm lại, thần sắc cổ quái nhìn con đường lên núi không xa.
“Là kỳ môn độn giáp.” Thẩm Tinh Dương là minh chủ, đương nhiên cũng có mặt.
Duy chỉ có ông ta là người bình tĩnh nhất.
Bên cạnh là trang chủ của Bích Thủy sơn trang, ông ta tiếp lời Thẩm Tinh Dương: “Không ngờ Ma giáo thật sự có nhân tài xuất chúng.”
Kỳ môn độn giáp được người trong giang hồ truyền bá vô cùng kỳ diệu, mới nghe đến đây, những người khác đều yên tĩnh lạ thường.
Trong số bọn họ, có thể nói rằng không ai biết.
“Ma Giáo không dễ tấn công như vậy” Thẩm Tinh Dương thở dài.
Cô gái tên Vô Tranh đó…
Lần này nếu không phải đám người này, ông ấy cũng sẽ không đến.
“Minh chủ, ông có cách gì không?”
Thẩm Tinh Dương lắc đầu.
Ông ta cũng không biết kỳ môn độn giáp, sao có thể có cách gì được.
Chung Trang chủ liếc nhìn Thẩm Tinh Dương, ánh mắt thoáng lóe lên.
“Hay là thử dùng hỏa công.” Kỳ môn độn giáp cần dựa vào ngoại vật.
Bọn họ dùng một ngọn lửa thiêu rụi ngọn núi này, chắc sẽ phá được chứ?
Thẩm Tinh Dương không nói gì, Kỳ môn độn giáp đâu dễ phá như vậy.
Nhưng đám người này cũng hết cách, chỉ đành thử xem sao.
Ngọn lửa cháy bùng bùng, nhưng cũng chỉ có một giới hạn, cháy đến một vị trí nhất định, thì cũng không thể tiến tiếp vào trong.
Nơi đó dường như có một sợi dây ngăn cách, lửa cháy bên ngoài hừng hực, nhưng lửa không thể bén vào rừng cây bên trong được.
Lúc những người bên ngoài đang ngạc nhiên, thì trên con đường đá xanh xuất hiện vài bóng người đang xuống núi, chỉ chỉ trỏ trỏ đám lửa cháy bùng bùng chỉ cách họ khoảng một bước chân.
“Giáo chủ nói không sai, đám lửa này không thể cháy lên được.”
“Giáo chủ thật lợi hại.
Giáo chủ còn nói bọn họ không thể tấn công lên được, không biết có phải thật không, có muốn thử xem sao không?”
“Lỡ chết mất thì sao?”
“Ngu vậy, đâu có bảo ngươi đứng yên để cho họ đánh, ngươi không biết chạy sao?”
Do đó một đám người bị khiêu khích, sự công kích của họ chỉ có thể tới dải phân cách bằng lửa kia, hơn nữa còn bị phản đạn lại.
“Mẹ kiếp, các ngươi trốn ở đây còn gọi gì là đàn ông, có bản lĩnh thì ra đây.”
“Đám nhãi ranh Ma giáo, ra đây, ông nội ngươi đợi ở bên ngoài này.”
Mấy tên giáo chúng Ma giáo đồng loạt giơ ngón giữa lên, sau đó nhìn chằm chằm một lúc rồi quay người chạy lên núi.
“Rùa rụt cổ, chạy cái gì, các ngươi có thể trốn ở đó cả đời được sao?”
Tiếng mắng chửi của người bên dưới càng lúc càng lớn.
Trên sơn đạo vẫn không có người xuất hiện.
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị dừng lại, thì một đám người từ phía trên hùng hổ chạy xuống.
Đám người danh môn chính phái: “…” Chuyện gì vậy?
Có người xuất hiện vẫn đỡ hơn không có ai thèm để ý đến họ, do đó tiếng chửi mắng càng to, muốn khiêu khích đám giáo chúng của Ma giáo ra khỏi vị trí.
Nhưng vẫn không có tác dụng gì, đám người đó vẫn đứng yên trên sơn đạo, cũng chẳng mở miệng nói gì, chỉ chỉ trỏ bọn họ.
“Tên đen sì kia, chửi đi chửi lại cũng chỉ có mấy câu rùa rụt cổ.
Không biết chửi thì đừng chửi nữa, ngươi có thấy mất mặt không?”
“Sao vẫn chưa thấy tên mặt trắng Phó Diệc Vân kia?”
“Ta nghe bọn họ nói, hắn hình như không xong rồi.”
Đám giáo chúng lần lượt quay đầu nhìn người đang nói.
Tên giáo chúng đó có vẻ đắc ý nói tiếp, “Nghe nói bị một cô ả hãm hại.
Đúng rồi, hắn còn có một thân phận trâu cực, các ngươi có biết không?”
“Không phải, nhị cẩu tử, chúng ta đều ở trên núi, ngươi đi đâu mà biết được những thông tin này?” Người bên cạnh nói chêm vào.
Từ khi dãy núi này bị giáo chủ của bọn họ phong tỏa, thì không có bất cứ ai ra khỏi núi.
“Buổi tối ta mò xuống, lén nghe bọn họ nói chuyện.” Tên giáo chúng được gọi là Nhị Cẩu Tử cười hề hề hai tiếng.
“Thật to gan đó!”
“Các ngươi đừng có chặn họng, nghe ta nói.” Nhị Cẩu Tử ra hiệu cho bọn họ yên lặng.
“Ta nghe nói, Phó Diệc Vân này vốn là đương kim Cửu Hoàng Tử.
Hắn chính là con trai của người từng được ca tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”
“Cửu Hoàng Tử?”
“Giáo chủ.”
Đám người nhường đường, Thời Sênh từ bậc thềm trên bước xuống, “Phó Diệc Vân là người của hoàng thất?”
Hoàng tử…
Trâu nhỉ!
Trong kịch bản không nhắc đến tình tiết này, nên Thời Sênh đương nhiên không biết.
Nhị Cẩu Tử vò vò đầu, “Giáo chủ, ta cũng chỉ nghe bọn họ nói, cụ thể như thế nào thì ta không rõ.”
Thời Sênh không tiếp tục vấn đề này.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài, người bên ngoài có lẽ cũng đã nhìn thấy cô, nên đều ngừng chửi rủa, mà cùng nhìn cô chằm chằm.
“Giáo chủ, khi nào chúng ta mới đánh ra?” Không thể để bọn họ cứ bao vây bên dưới mãi như vậy?
“Các ngươi muốn đánh thì đánh, ta cũng không can ngăn các ngươi.” Thời Sênh liếc nhìn người vừa hỏi, “Đã ra rồi thì không thể vào, chết rồi ta không chịu trách nhiệm.
Một đám giáo chúng tham sống sợ chết: “…”
Bọn họ cứ lẩn trốn ở đây thì tốt hơn.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc bọn họ dùng cách khác để công kích những người bên ngoài.
Chỉ cần đứng ở vị trí an toàn, thì đám người bên ngoài kia hoàn toàn không có cách nào làm gì được.
Bọn họ chơi đến nghiện, ngày ngày đổi cách để giày vò đám người bên ngoài.
Cuối cùng bị giày vò không còn cách nào, nên bọn họ chỉ có thể rút về một chỗ tương đối xa.
Tục ngữ có câu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, kẻ cắp lại gặp bà già thôi.
Hai bên vẫn ngăn cách nhau bởi một bức tường trong suốt, vẫn hào hứng đấu đá ngút trời.
Với chuyện này, Thời Sênh chỉ tỏ vẻ, đúng là đám thiểu năng.
Cô đang đợi đám người này đến đủ rồi làm một mẻ lưới đánh gọn, kết quả là đám người này lại phá hỏng kế hoạch của cô, không ít người đã chạy thoát.
Đúng là chó chết.
“Ẳng ẳng…” Con chó nhãi nhép quấn quanh chân Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Sao mày vẫn chỉ bé thế này thôi hả?
Thời đại này làm gì có chó teacup? Tác giả, ông cứ thêm loạn vào như vậy cũng được à!