Cách nói phía trước Dương Hoài Lễ còn có thể chấp nhận, nhưng phía sau…
“Cậu Úc thật biết nói đùa, vị hôn thê của cậu sao có thể trở thành Tổng Tài của tập đoàn Thịnh Thế tôi? Để vị hôn thê của cậu tới chỗ chúng tôi, há không phải ấm ức cho cô ấy sao.”
Dương Hoài Lễ giả ngây giả ngốc, Thời Sênh lại không thèm phí lời với ông ta, “Dương tổng, mọi người chúng ta đều đã hiểu rõ bụng nhau, nói lời này có ý nghĩa gì đâu.”
Cô vứt đống hồ sơ trong tay lên bàn, “Tất cả tài liệu đều ở đây, Dương tổng tự xem đi.”
Sắc mặt Dương Hoài Lễ còn kém hơn lúc gặp Thẩm Giai Âm vừa nãy, cầm hồ sơ trên bàn lật lật.
Giám định huyết thống, chứng minh thân phận, giấy chuyển nhượng quyền cổ phần… tất cả giấy tờ đều đầy đủ.
Tay Dương Hoài Lễ run run, những cổ phần này đều là của bố mẹ Thịnh Hạ và người khác của Thịnh gia lúc trước.
Lúc này dồn vào, toàn bộ tập trung trong tay Thời Sênh, tổng cộng 54%, là người nắm cổ phần lớn nhất tập đoàn, có quyền khống chế cổ phần tuyệt đối.
Tập đoàn Thịnh Thế vốn chính là của Thịnh gia, phần lớn cổ phần vẫn là trong tay người của Thịnh gia.
Dương Hoài Lễ gọi đoàn luật sư tới, có lẽ muốn tìm ra kẽ hở.
Nhưng họ muốn cái gì, Thời Sênh liền có thể đưa cho họ cái đó, luật sư chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Nhóm người của Dương Hoài Lễ không tìm ra được một chút kẽ hở nào.
Thời Sênh lên nắm quyền việc đầu tiên chính là tuyển người và bỏ người.
Luật sư đứng đầu trong số đó.
Còn mượn Úc Hành Vân và Cố Ngôn một số người biết việc.

Một mình cô không thể quản được nhiều việc như vậy.
Cô cũng không quan tâm những người đó phản ứng gì, người nên đổi thì đổi, người nên bỏ thì bỏ.
Gây chuyện?

Xem ông có đánh chết các người không.
Không phục?
Ai bảo ông mới là người thừa kế, không phục các người cũng tới làm người thừa kế đi.
Báo cảnh sát?
Có tiền không sợ, ông đền được!
Một vài người ở công ty không chịu buông quyền.

Thời Sênh đưa luôn vệ sĩ mượn từ chỗ Úc Tửu ra, đánh cho họ chủ động giao quyền thì thôi.
Cũng có người chơi âm mưu, thông thường kết cục của loại người này đều thảm hơn người phía trước.
Không phải ngồi tù thì chính là biến mất không lý do.
Lãnh đạo cao cấp của cả tập đoàn Thịnh Thế, gần như đều bị Thời Sênh thu dọn.

Người ngoan ngoãn nghe lời còn có thể ở lại.

Kẻ không nghe lời trực tiếp bị vứt ra khỏi công ty.
Tiện tay còn có một món tiền lớn.
Tập đoàn Thịnh Thế ngày ngày ném người quăng tiền ra ngoài, bên ngoài không ít người đều đợi bên ngoài tập đoàn Thịnh Thế.
Có tiền nhặt.
Một tập đoàn lớn bị làm cho gà bay chó chạy.

Người bãi công thì bãi công, người gây sự thì gây sự.
Thời Sênh giống như thổ phỉ vậy.

Ai không phục gây sự, đại hình hầu hạ.
Dần dần người của tập đoàn đi gần hết không còn là mấy.
Nhưng người kiên trì ở lại, lương không chỉ gấp đôi, người có năng lực còn được thăng chức.
Một vài người rời khỏi lúc đầu hối hận không ngớt, sớm biết bà chủ mới tốt như vậy, họ đi làm gì!
Nhưng giờ nghĩ lại, đã không thể nữa rồi, nhân viên nòng cốt của tập đoàn Thịnh Thế hiện giờ đều là lấy từ chỗ Úc Hành Vân tới, hoặc là Úc Tửu cung cấp cho cô.
Hoạch toán của tập đoàn cũng rất nhanh được tính rõ ràng.
Thời Sênh vẻ mặt chán ghét nhìn sổ sách kế toán dày cộm.
“Nhìn gì mà nhìn, tiền đã bị những người đó móc sạch rồi.” Thời Sênh vứt sổ sách kế toán cho CFO mới nhận chức, tiện tay còn vứt ra một tấm thẻ, “Mật khẩu 4876, tiền không phải vấn đề, tôi cần nhìn thấy tập đoàn vận hành trong thời gian sớm nhất.”
CFO có chút thấp thỏm, vị này có thể có bao nhiêu tiền đây!
Nhưng khi anh ta đi kiểm tra tấm thẻ này, anh ta quyết định, sau này cả đời làm công cho bà chủ mới này.
Bà chủ giàu có như vậy, không ôm chân cô ấy thì ôm chân ai.
Có tiền cái gì cũng dễ làm, chỗ không có người cũng rất nhanh được bổ sung, người dùng lương cao lôi được từ chỗ khác tới, rất nhanh đã bắt đầu lo việc của tập đoàn.
Vốn dĩ tập đoàn Thịnh Thế nhìn như sắp bị chủ mới làm loạn, lại trong thời gian rất ngắn dần dần hồi phục trở lại.
Người chỗ Dương Hoài Lễ cũng muốn nhúng tay vào, nhưng cổ phần trong tay họ cộng lại đều không nhiều bằng trong tay Thời Sênh, hơn nữa Thời Sênh không thiếu tiền, tuần hoàn vốn hoàn thiện, phía sau lại có tập đoàn HK chống đỡ, họ cũng chỉ có thể ngầm giở thủ đoạn.
Tới cuối cùng đều là vài thủ đoạn hạ lưu, nhưng sau mấy lần thất bại, cũng không dùng nữa, trái lại ngừng hẳn.

Thời Sênh đoán Dương Hoài Nhân nên ra mặt rồi.
Nhưng không ngờ cô chưa đợi được Dương Hoài Nhân, lại đợi được nữ chính tới.
Thẩm Giai Âm hình như cố tình đợi cô, chặn ở cổng tiểu khu.
“Thịnh Hạ, chúng ta nói chuyện chút.”
“Nói chuyện gì?” Thời Sênh khoác tay Úc Tửu, điềm tĩnh nhìn cô ta.
Nữ chính đại nhân lại đến tìm bản cô nương à.
Mẹ kiếp, mở kịch bản phụ gì đặc sắc sao?
Thẩm Giai Âm tiến lại gần Thời Sênh vài bước, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp, “Tôi không ngờ cô lại là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Thế.”
Khi cô ta biết tin này, luôn cảm thấy rất vi diệu.

Kiếp trước, cô ấy rõ ràng chỉ là tiểu thư xinh đẹp nhà giàu có chút tiền, kiếp này, sao lại lắc người một cái, trở thành người thừa kế của tập đoàn Thịnh Thế chứ?
“Thứ cô không ngờ còn nhiều.”
Thẩm Giai Âm nghèn nghẹn, lại lần nữa nghi ngờ kiếp trước rốt cuộc có phải là giấc mơ của mình không.
Nhưng ngoài cô ấy, những thứ khác đều không hề thay đổi.
Chỉ có cô ấy…
“Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?” Thẩm Giai Âm nhìn Úc Tửu.
“Chuyện riêng?” Thông thường loại tình huống này, khẳng định muốn giở trò xấu.
Dù không biết nữ chính đã nát tới mức độ nào, nhưng giờ nhìn cũng không giống lương thiện.
Đương nhiên là không đi!
“Không có thời gian.” Thời Sênh kéo Úc Tửu đi vào trong.
“Thịnh Hạ.” Thẩm Giai Âm đuổi tới, “Tôi thật sự có việc rất quan trọng nói với cô, chỉ phiền cô vài phút thôi.”
“Vậy cô nói đi.” Thời Sênh dừng lại, “Nói ở ngay đây đi, hoặc là đừng nói.”

Trong mắt Thẩm Giai Âm lóe lên vẻ hung ác, “Ở đây nhiều người…”
“Ha… muốn lừa tôi ra ngoài, sau đó bắt tôi phải không? Thẩm Giai Âm, trò này đã chơi ngấy rồi, chúng ta đổi cách chơi mới mẻ được không.”
“Cái… cái gì…” Thẩm Giai Âm nắm chặt áo, giây lát sau trấn tĩnh lại, “Thịnh Hạ, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cô, không có ý khác.”
“Lời của em Tiểu Hạ nhà tôi cô nghe không hiểu sao?” Úc Tửu liếc mắt nhìn Thẩm Giai Âm, “Hay là cô cảm thấy… tôi có thể yên tâm để em Tiểu Hạ đi theo cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi.”
Anh chỉ muốn một ngày 24 tiếng treo trên người cô, sao có thể để cô đi theo một cô gái chả biết ra sao được.
Thẩm Giai Âm thật sự không biết tiếp lời thế nào, người ta không mắc lừa.
Cô ta vô thức quét ánh mắt tới một cửa tiệm đối diện tiểukhu, sau đó cắn cắn răng, “Đã như vậy, vậy tôi đi trước.

Thịnh Hạ, nếu cô nghĩ thông rồi, lại qua tìm tôi nhé.”
Cô ta đi qua bên cạnh Thời Sênh, nhanh chóng ép thấp giọng nói hai chữ.
Thời Sênh mặt không đổi sắc nhìn cô ta rời khỏi.
Nếu là Thịnh Hạ thật, Thẩm Giai Âm thật sự có thể lừa Thịnh Hạ qua đó, đáng tiếc…
Cô không phải.
Ngoài Úc Tửu, cô không để tâm tới ai cả.
Với điều kiện khả năng của mình đáp ứng được, cô có thể giúp những người từng có thiện ý và tạo thuận lợi cho cô một tay, nhưng muốn bảo cô dùng hết toàn lực đi giúp.
Không thể nào.
Cô không phải loại người đó.
Cũng sẽ không trở thành loại người đó.
Cô máu lạnh vô tình thế đấy.
Nhưng vậy thì sao?
Người lương thiện luôn luôn chết nhanh, còn phải gánh tội oan, dù sau này rửa sạch, có thể sống được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play