Ma cà rồng thuần chủng không sợ ánh sáng, nhưng ghét ánh sáng vẫn được coi là bản năng.
Thời Sênh đi trên con đường nhỏ trong học viện, cố gắng tránh ánh nắng mặt trời.
Trên chiếc váy dài màu đen trải đầy tường vi màu máu đỏ, đung đưa theo mỗi bước chân cô, sống động như thật, khiến thị giác người xem chấn động mạnh mẽ.
Nhưng hình như ngày nào Di Nại cũng mặc như vậy, người trong trường đã quen nên coi như là chuyện thường ngày, họ chỉ dùng ánh mắt ngưỡng mộ hoặc thưởng thức để dõi theo cô.
Thời Sênh cúi đầu nhìn điện thoại, hôm nay là 17 tháng 8, ngày nữ chính sẽ bị tấn công, sau đó tố cáo cô.
Thời Sênh cất điện thoại đi, ánh mắt quét qua xung quanh, nhìn đám học sinh hoạt bát này, cô dường như có thể nghe thấy được tiếng máu chảy trong cơ thể họ.
Không ngừng mê hoặc cô.
Sự trải nghiệm vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ này trước đây chưa từng có.
Thời Sênh cắn chặt môi rồi nhanh chóng tăng tốc, sau khi đi xa khỏi đám người đó mới nhẹ nhàng hít thở.
“Chị Di Nại”
Thời Sênh vừa bước vào tháng máy để lên tầng, liền quay đầu nhìn người vừa gọi mình.
Áo sơ mi trắng, quần bò, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, là một em gái dịu dàng nhìn trẻ trung, đầy sức sống.
Em gái dịu dàng này đỏ mặt chạy vào, đầu tiên là cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, ngữ khí vô cùng kính cẩn, “Chị Di Nại, xin lỗi, chuyện bên hội học sinh làm em bị muộn.
Đây là thứ chị kêu em tìm.
”
Cô gái lấy một tập tài liệu từ trong ba lô đưa cho Thời Sênh.
Trong ký ức của nguyên chủ, có cô gái này.
Lương Cách.
Phó hội trưởng Hội học sinh.
Từng thấy nguyên chủ hút máu, nhưng cô có ấn tượng tốt với ma cà rồng, luôn muốn trở thành ma cà rồng, vì vậy rất quan tâm bảo vệ nguyên chủ.
Hình như nguyên chủ nhờ cô ta tìm hiểu thông tin về nữ chính Ngải Duy.
“Chị Di Nại, tài liệu về cô ta đều nằm trong này.
” Hai mắt của Lương Cách sáng lấp lánh, cứ như là con thú cưng đang đợi khen ngợi.
Thời Sênh lặng lẽ nhận lấy, không hề lên tiếng.
Nguyên chủ cũng là người ít nói, Lương Cách sớm đã quen rồi, nên chỉ yên lặng nhìn Thời Sênh đọc tài liệu.
Những thứ ghi chép trên đó đều là những thông tin khi nữ chính nhập học, về cơ bản chẳng có tác dụng gì.
“Sắp vào học rồi, em về trước đi.
” Thời Sênh gấp tập tài liệu lại, rồi quay ra nói với Lương Cách.
“Vâng, nếu chị còn chuyện gì cần sai bảo, em lúc nào cũng sẵn sàng dốc sức vì chị.
”
Sau khi Lương Cách đi khỏi, Thời Sênh mới tiêu hủy chỗ tài liệu đó, rồi trở lại lớp học.
Bởi vì đây là học viện quý tộc, nên một lớp cũng chỉ có khoảng hơn 20 người, nguyên chủ và bọn họ đều không phải rất thân quen, hơn nữa cô như một nữ thần lạnh lùng, nên cơ bản chẳng ai làm phiền đến cô.
Lên lớp nghiêm túc đến trưa, đợi người trong lớp đều đã đi hết, Thời Sênh mới cố gắng nhấc cái thân hình cứng đờ đứng dậy.
Bạn có thể tưởng tượng cái cảm giác khi bạn đang đói, bên cạnh bầy ra biết bao nhiêu đồ ăn ngon nhưng bạn lại không thể ăn được nó thế nào không?
Đơn giản, đó chính là thảm kịch nhân gian.
Đói quá.
Thời Sênh lê tấm thân như tàn phế một nửa của mình ra khỏi lớp học, kết quả là chưa đi được hai bước thì bị một người khác đụng trúng đến nỗi hoa mắt chóng mặt.
Mẹ kiếp! Có nhìn đường không đấy, mắt sinh ra chỉ để trang trí à?
Lù lù một người to như ông mà ngươi còn đụng trúng.
“Ôi, xin lỗi xin lỗi, chị Di Nại không sao chứ?” Đụng phải cô là một tên học sinh nam, nhìn mặt rất lạ.
Thời Sênh túm lấy cổ tên học sinh đó, nuốt nước bọt, đôi mắt cô nhìn tên đó trông rất đáng sợ.
Đói quá đi!
“Xin lỗi chị Di Nại…” Tên đó bị dọa đến mức chỉ biết luôn miệng xin lỗi.
Thời Sênh buông hắn ra, trầm giọng quát, “Cút”
Tên đó bị dọa chết khϊếp, vừa chạy vừa bò lên trên tầng.
Ánh mắt của chị Di Nại rất đáng sợ.
Thời Sênh cố gắng nén cái cảm giác đói khát trong cơ thể mình lại, đi tới chỗ có ít người.
Chỉ cần nhìn thấy đám người này, cô liền cảm thấy mình có thể bổ nhào vào đó bất cứ lúc nào.
Cảm giác kích động này không giống như những thứ khác, đây chính là bản năng của ma cà rồng, rất khó có thể kiềm chế.
Ma cà rồng thuần chủng không hút máu thực ra cũng không vấn đề gì.
Nhưng nguyên chủ trước nay quen hút máu, lúc này cứ như lên cơn nghiện, ma cà rồng chính là loài yêu kiều như vậy, cái gì cũng không thể ăn.
“Ui da, anh nhẹ nhàng một chút, đừng cắn mạnh như vậy…” Tiếng cô gái giận dỗi từ giàn Tường Vi bên cạnh Thời Sênh truyền đến.
Bước chân Thời Sênh hơi sững lại, chóp mũi động nhẹ.
Mùi máu tươi…
Còn là mùi máu tươi rất thơm ngon.
Đừng hỏi cô tại sao biết nó vô cùng thơm ngon, hơn nữa trong đầu đột nhiên xuất hiện hai chữ này.
Muốn hút.
Muốn hút.
Trong mắt Thời Sênh lúc này tràn ngập hai chữ này.
“Ai?” Dưới giàn Tường Vi bỗng xuất hiện một bóng người, mùi máu tươi ngon được hắn mang ra.
Bóng người lao thẳng tới chỗ Thời Sênh, rồi thò tay định túm lấy cổ Thời Sênh.
Thời Sênh hơi nheo mắt, đưa tay ra giữ chặt tay hắn, nhấc chân đạp vào thân dưới của người đó.
Tốc độ của cô quá nhanh, người kia không kịp đề phòng, nên thân dưới bị trúng đòn.
“Hừ…” Tả Liệt hít một hơi lạnh, rồi ôm lấy thân dưới, cả người gập xuống, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh toát ra.
Chỉ có những người bị đạp vào ‘trứng’ mới hiểu được nỗi đau không nói nên lời đó.
“Tả Liệt, anh không sao chứ?” Cô gái mặc bộ quần áo thể thao đến dìu Tả Liệt đứng dậy, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Chị Di Nại, có chuyện gì thì chị cứ tính với tôi, Tả Liệt đắc tội gì với chị chứ?”
Ánh mắt Thời Sênh di chuyển tới cổ của Ngải Duy, ở đó có một vết cắn, thứ dịch màu đỏ tươi kia dần dần xuất hiện theo từng động tác của Ngải Duy.
Cô thấy mình hơi choáng váng.
Muốn bổ nhào lên.
Sắp không kiềm chế được mình nữa rồi.
“Di Nại, cô dám!” Tả Liệt đẩy Ngải Duy ra sau lưng mình, dáng vẻ như bảo vệ đồ ăn của mình.
Thời Sênh liếm qua liếm lại bờ môi khô nứt, ánh mắt yên tĩnh lóe lên một tia ác ý, “Tả Liệt, ngươi vi phạm khế ước.
”
Ma cà rồng không được tùy tiện hút máu tươi của loài người, kể cả không làm hại đến tính mạng của con người cũng không được.
Tả Liệt biến nữ chính thành kho máu di động, chính là vi phạm khế ước.
“Đừng xía mũi vào chuyện người khác.
” Phái dưới Tả Liệt vẫn còn hơi đau, nhưng trước mặt Di Nại, hắn không thể không đứng thẳng người.
Cô gái này cũng là Huyết Tộc thuần chủng, không dễ đối phó.
“Tả Liệt?” Ngải Duy nghi hoặc gọi một tiếng, bọn họ quen nhau từ khi nào vậy?
Lúc này, Ngải Duy vẫn chưa biết Di Nại là ma cà rồng.
Tả Liệt vẫn kiên quyết đẩy Ngải Duy ra sau lưng để bảo vệ, ánh mắt hung dữ nhìn Thời Sênh chằm chằm.
Thời Sênh nghịch lọn tóc rủ trước ngực, cười một cách thoải mái, “Đương nhiên tôi không xen vào chuyện người khác, nhưng… Ngải Duy này, chẳng phải cô là bạn gái của Tư Không Táp sao? Lúc này lại ở cùng với Tả Liệt làm gì vậy? Lẽ nào hai người các ngươi có bí mật gì không thể để người khác biết?”
Ngải Duy chợt căng thẳng, nhưng cố trấn tĩnh nói: “Tôi và Tả Liệt làm gì cùng nhau thì liên quan gì tới cô.
”
Không được cho cô gái này biết Tả Liệt là ma cà rồng.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Ngải Duy.
“Vậy đúng là hai người có bí mật không muốn cho người khác biết rồi?”
“Không có.
” Ngải Duy lớn tiếng phản bác, ngữ khí nghiêm túc, “Tôi chỉ vô tình gặp Tả Liệt mà thôi, chị Di Nại, xin chị đừng có suy đoán ác ý cho người khác.
”