Thiên Thiên chính là em gái nhỏ ngày đó Thời Sênh gặp ở vực Vạn Hoang.
Thời Sênh chậm chạp phản ứng, “Không phải cô không biết nói à?”
Thiên Thiên lè lưỡi, “Ở vực Vạn Hoang gặp phải một người kỳ quái, ta cho hắn ăn, xem như thù lao, hắn chữa khỏi cho ta.”
Thời Sênh thở dài một hơi, trái tim cũng không còn khó chịu nữa, “May mắn nhỉ!”
Ở cái nơi như vực Vạn Hoang còn có thể gặp gỡ bất ngờ như thế, đúng là vận may ngập tràn.
Thiên Thiên có chút không tự nhiên cúi đầu, nhỏ giọng hỏi, “Tỷ tỷ có đói không, tỷ muốn ăn cái gì, ta đi làm cho tỷ”
Cô thật sự rất biết ơn vị tỷ tỷ này, nếu như không có tỷ ấy, cô đã sớm chết ở vực Vạn Hoang rồi.
Thời Sênh xua xua tay, “Bây giờ ta chỉ muốn yên tĩnh làm một cái bóng đèn thôi, cô để ta ngủ một lát.”
Chỗ cô và Đông Kính ở cách nhau Nam Bắc, vì để đi qua đây, cô đã rất lâu chưa được nghỉ ngơi tử tế rồi.

“Vâng ạ, ta đỡ tỷ vào trong nhé.” Thiên Thiên khéo léo đáp.

Đợi Thời Sênh nằm trên giường rồi, cô lại bồi thêm một câu, “Không được gặp Đông Kính, nêu không ta sẽ chết.”
“Dạ?” Thiên Thiên lúc này mới phản ứng lại, thái độ của tỷ tỷ hình như có chút không đúng.
Thế nhưng đợi cô nhìn qua, người trên giường đã ngủ mất rồi.
Không chút phòng bị.
Cô giơ tay đắp chăn giúp tỷ ấy.

Người trên giường cau mày lại, sau khi tay cô rời đi mới giãn ra.
Thiên Thiên cẩn thận lui ra ngoài.

Đứng ở ngoài cửa nhìn Xung quanh.
Đông Kính bê mấy món đồ ăn vào, “Cô ấy đâu?”
“Ngủ rồi!” Lúc Thiên Thiên đối diện với Đông Kính không có vẻ ngoan ngoãn dịu hiền như thế nữa, ngược lại có chút cao ngạo lạnh lùng.
“Vậy nàng ăn chút gì đi.”
“Đông Kính, có phải là huynh muốn mưu sát ta không hả!” Trong phòng lập tức truyền đến thanh âm yếu ớt, “Tốt xấu gì ta cũng coi như là người giúp huynh, huynh không cần phải đối xử với ta như thế đâu.

Sao lúc đó ta không bổ một đao chém chết huynh đi.”
Đông Kính ấn Thiên Thiên ngồi lên ghế, rồi mới xoay người đi vào trong phòng.
Hắn nhìn Thời Sênh đang chống đỡ thân thể, che lấy ngực, bộ mặt hung dữ, không biết
làm sao nói: “Có vài chuyện cô biết là không thểkhống chế được mà”
“Ta xin huynh khống chế lại có được không hả, ở đây có mạng người đó.” Thời Sênh tức giận.

“Tỷ tỷ làm sao thế.” Thiên Thiên cũng bước vào theo, vừa nhìn thấy Thời Sênh ánh mắt liên sáng lên, giọng điệu cũng Vô cùng mêm mỏng, “Có phải bị thương ở đâu rồi không” Đông Kính: “…” Sao lại có ảo giác nàng dâu nhỏ muốn chạy theo người khác nhỉ.
“Không có, cô bảo hắn đừng động lòng với cô là ta sẽ không sao.” Thời Sênh có chút vô lực nằm trên giường.
“Hả?” Ý gì thế? Tỷ tỷ thích Đông Kính?
Nếu như tỷ tỷ thích… cô cũng có thể nhường lại Đông Kính cho tỷ tỷ.
“Ta mới không thèm thích cái tên cuồng gϊếŧ người này.” Thời Sênh lập tức gầm lên một tiếng, “Thôi đi, huynh tự giải thích với cô ấy đi, tóm lại là em gái nhỏ, em nhớ lấy, ta không thích hắn, không thích, quá già” Đông Kính: “…” Tuổi thọ của bọn họ đều dài dằng dặc, nói cứ như cô không giàấy.

Đông Kính giải thích đơn giản cho Thiên Thiên, Thiên Thiên lập tức đuối Đông Kính ra ngoài.

Thời Sênh giơ ngón tay cái lên với Thiên Thiên, “Làm đẹp lắm.” Thiên Thiên có chút không tự nhiên cười, “Vậy dây tơ hồng đó không thể giải sao?” “Không biết.” Thời Sênh lắc đầu, “Nếu như không thể giải, cả đời này cô đều không thể ở cạnh Đông Kính.” “Mạng của ta là của tỷ tỷ, nếu như có thể khiến cho tỷ tỷ không phải đau đớn, Thiên Thiên làm gì cũng đều sẵn lòng hết.” Thiên Thiên vẻ mặt nghiêm túc.

Thời Sênh: “…” Mẹ nó chứ, lời hung hăng phía Sau ngại nói ra.
Đông Kính không những bị chiếm đoạt tẩm cụng, còn bị chiếm đoạt nàng dâu nhỏ, hắn rất là phiên muộn.
Kết quả là ngày hôm sau, lại có yêu thú đến cửa tìm lão đại nhà bọn chúng.
Trước giờ Đông Kính chưa từng thấy tức ngực như thế.
Vì để sớm ngày tiễn ôn thần đi, giải cứu nàng dâu bị chiếm đoạt của mình, hắn không thể không cấp tốc tìm cách giải quyết.
Mỗi lần muốn nhìn nàng dâu nhà mình một cái, liền bị một đám yêu thú đuổi đi.
Thật sự là… mệt lòng Vô cùng.

Đó là nàng dâu của hắn mà!
Nàng dâu à nàng đừng có dùng bộ mặt thẹn thùng nhìn một người phụ nữ khác có được không hả?
“Tỷ tỷ, uống chút đi.” Thiên Thiên đặt một bát canh xuông trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh dùng tay chống thái dương, dáng vẻ vô cùng ngông cuồng, ngẩng mặt lên, “Thiên Thiên cho ta uống thế này, ta đã bị nuôi thành béo úrồi!”
“Tỷ tỷ nào có béo chứ, đây là canh dưỡng nhan, tỷ tỷ uống nhiều sẽ càng đẹp hơn.”
Thời Sênh than thở một tiếng, vẻ mặt không còn cách nào khác, “Đông Kính đâu? Hắn có ốn không, vân chưa tìm thấy cách à.”
Thiên Thiên lắc đầu.

Thời Sênh uống xong canh, đi ra cửa tìm Đông Kính, đặc biệt dặn dò Thiên Thiên không được đi cùng cô.
Đông Kính vừa nhìn em gái này, cô xác định là bị xui xẻo.
Vì sự an toàn của bản thân mình, chỉ có thể để người khác chịu thiệt thôi.

Không tìm thấy Đông Kính, Thời Sênh chỉ có thể tìm mấy con yêu thú đang chơi quên trời đât.

Mấy ngày sau đó Thời Sênh đều không nhìn thấy Đông Kính, cơ thể của cô rất khoẻ, chứng tỏ Thiên Thiên cũng không nhìn thấy Đông Kính.
Cho nên, Đông Kính mất tích rồi?
Thiên Thiên hoàn toàn không lo lắng, cả ngày ở đằng sau chăm sóc Thời Sênh.
Dốc lòng muốn chăm Thời Sênh thành một nàng béo ú.
Buổi tối ngày thứ tư, Đông Kính mới nhếch nhác quay vê.
Vì nàng dâu của mình hắn cũng quá liều 111ạng.
Thế nhưng vẫn không có thu hoạch gì cả.
Thời Sênh cảm thấy cả thế giới đều tràn ngập ácý.
Đây là ép cô chết sao! Cô vẫn chưa chơi đủ mà.

Sao lại phải từ bỏ như thế.
Thời Sênh không vui vẻ, thế là đám thần tộc nhăm nhăm âm mưu báo thù đó gặp hoạ.
Thời Sênh như bắt tất cả những thần tiên có thểbắt được về để thẩm vấn một lượt.
Kết quả là mấy thần tiên cũng không biết đó là cách gì.

Cuối cùng Thời Sênh chọn từ bỏ, thế giới này đã chơi thành cái bộ dạng này, giá trị nhân phẩm của cô khắng định đã âm đến tận chân trời rồi.
Vẫn nên tích chút điểm đạo đức đi.

Chọn một ngày có gió và nắng tuyệt đẹp, Thời Sênh không từ mà biệt, chỉ để lại cho Thiên Thiên mấy thứ.
Quay về không gian hệ thống, Thời Sênh cự tuyệt trả lời cô đã từ bỏ như thế nào.
Đây là vết đen trong cuộc đời của cô! Ô danh!

Lúc đó không nên để cho Nguyệt Dao chết dễ dàng như thế.
[…]Tại sao nó cảm thấy thật ra ký chủ luôn rất khoan dung với mấy em gái nhỉ?
Ngươi xem mấy con yêu thú đó đi theo cô ấy lâu như thế, đều chẳng kiếm được chút lợi ích gì, thế mà em gái Thiên Thiên này mới theo cô ấy được bao lâu?
Cuối cùng lúc cô ấy đi còn để lại cho Thiên Thiên bao nhiêu là đồ như thế.
Hệ thống ghi chép mấy cái số liệu này lại, sau đó quét tư liệu cho Thời Sênh.
Họ tên: Thời Sênh.

Giá trịnhân phẩm:-139000 Giá trị sinh mệnh: 25
Tích điểm: 18000
Cấp nhiệm vụ: B Cho điểm nhiệm vụ: 80 Nhiệm vụ phụ tuyến: Chưa hoàn thành
Khen thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Tích điêm 0
Đạo cụ: “Vương miện của nữ vương”, “Trái tim của quỷ vương”
Rất tốt!
Lại trừ của ông hơn một vạn điểm giá trị nhân phẩm!
[Nhắc nhở hữu nghị: Ký chủ vẫn còn 6 vạn 1 nghìn tích điểm có thể chơi bời]
Thời Sênh: “…” Vẫn còn rất nhiều, không sợ!
Vẫn đủ cho lão tử chơi bời một khoảng thời gian nữa.
[…] Ký chủ, suy nghĩ này của cô rất nguy hiêm!
(Tiến vào không gian tiếp theo…..]
[Bắt đầu dịch chuyển…]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play