Từ sau chuyện đó ngày tháng dường như cũng bình yên hơn.
Thời Sênh rảnh rỗi sẽ đi đến tiền tuyến, danh tiếng của Trảm Long Vệ dần lan xa, khiến người người sợ hãi.
Cesar thân là Tứ hoàng tử, Thời Sênh đã đánh mấy lần với hắn ta.
Mối quan hệ giữa Cesar và Thập Phương lúc này đã trở thành Trảm Long Vệ khá tốt đẹp.
Hai người cùng ra chiến trường, cùng nhau gϊếŧ địch.
Nghe nói Thập Phương còn từng cứu Cesar một lần.
Đương nhiên đó đều chỉ là nghe nói, Thời Sênh không thích cùng hành động với người khác, thường sẽ hành động đơn độc, sự thật thế nào, cô cũng không rõ.
Một lần nữa bị kéo vào không gian đó, chính là ở trên chiến trường, cô suýt nữa thì bị pháo hỏa của quân địch tấn công đến, phía trước đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ màu trắng bạc của đường hầm thời không.
Hoa thời quang mọc hai bên đường không ngừng lắc lư.
Năng lực của Thời gia chính là món quà cánh cửa thời không đáp lễ cho người bảo vệ nó của Thời gia.
Nhưng người Thời gia muốn mở ra con đường hầm thời không thì vĩnh viễn không bao giờ dễ dàng như vậy.
“Trong thời gian khế ước, chỉ cần cô không vi phạm quy tắc, cánh cửa thời không sẽ bảo vệ cô.”
Tiếng nói xuất hiện ban đầu một lần nữa lại vang lên.
Ý tứ chính là trước khi sinh mạng của cô kết thúc, một khi có bất kỳ mối nguy hiểm nào với tính mạng của cô, cánh cửa thời không sẽ bảo vệ cô.
Cũng chính lần đó, Thời Sênh biết cô có thể tùy tiện đi đến bất kỳ một thế giới khác.
Thế giới lần đầu tiên cô đi đến hơi giống như thế giới ở mạt thế trước kỷ nguyên.
Cánh cửa thời không nói những thứ đó đều là thế giới song song, có thế giới có bối cảnh tương đương như thế giới cô đang sống, nhưng có thế giới tiến trình nhanh, có thế giới tiến trình chậm.
Đương nhiên cũng có thế giới có bối cảnh hoàn toàn khác.
Ví dụ như thế giới thứ hai cô đến, đó là một thế giới tu chân, cô ở đó chưa đến hai ngày đã về, người ở đó còn biết bay, còn biết các loại kỹ năng huyền ảo, còn tiện hơn nhiều so với phi thuyền và các loại dị năng trong thiên hà.
Lần đầu tiên nhìn thấy thế giới đó, đương nhiên sẽ thấy không thích ứng lắm, sau đó cô đã trấn tĩnh lại.
Ở thế giới đó, cô không được làm bất cứ chuyện gì thay đổi quỹ tích của thế giới, cho dù là lấy một đồng tiền của người khác, đưa một người mù qua đường cũng không được.
Cô giống như một người quan sát, đi du ngoạn trong những thế giới này, nhìn họ sinh lão bệnh tử.
Sau đó cánh cửa thời không nói cho cô biết, có những thế giới có thể mang đồ về.
Thứ đầu tiên cô mang về thiên hà là từ một thế giới mạt thế, đó là khi xác sống hoành hành, còn thế giới này không thành công vượt qua thời kỳ xác sống, tất cả mọi người đều biến thành xác sống.
Thế giới bắt đầu tự mình biến hóa.
Đó chính là một cảnh tượng rất thần kỳ, bầu trời tràn ngập ánh sáng, tất cả mọi thứ đều được ánh sáng bao bọc.
Chính lúc đó cánh cửa thời không nói với cô rằng, lúc này đưa đồ ở thế giới này đi sẽ không phải chịu phạt, bởi vì thế giới đang tự mình biến hóa, giống như hệ thống phòng ngự của chương trình máy tính đang mất hiệu lực.
Những thứ cô đưa về đều được giữ trong cánh cửa thời không, về lý thuyết có thể nói là không gian.
Đa số cánh cửa thời không đều không để ý đến cô, chỉ có cô đi đến thế giới khác, gặp những thế giới ví dụ như vị diện xác chết tiến hóa thất bại, cánh cửa thời không mới giao lưu với cô, những lúc còn lại cho dù cô làm gì cũng không thể giao lưu được với nó.
Điểm tốt duy nhất là cô có thể tự do sử dụng cánh cửa thời không để lưu trữ đồ đạc.
Sau này Thời Sênh tự mình ngâm cứu một hồi, phát hiện cánh cửa thời không thỉnh thoảng sẽ để cô thu hồi một số thứ, mà những thứ đó thường sẽ đều là nguyên nhân khiến cho thế giới này không thể tiến hóa nữa.
Đương nhiên cánh cửa thời không có che giấu, đó là do cô tự suy nghĩ ra được.
Cánh cửa thời không thấy cô phát hiện, cũng không che giấu nữa, trực tiếp nói với cô, đây là trách nhiệm của người khế ước với cánh cửa thời không, bắt buộc phải đưa những thứ khiến thế giới tiến hóa thất bại kia đi, nếu không thế giới sẽ không thể tiếp tục tiến hóa được nữa.
Để báo đáp lại người khế ước, người khế ước cũng có thể mang đi một số thứ khác coi như là thù lao.
Gặp được thiết kiếm là ở một thế giới tu chân, khi cô đi qua thiết kiếm đã bắt đầu lược sát sinh linh xung quanh.
Không phải là con người, mà là sinh linh.
Chỉ cần là vật thể sống, nó đều sẽ không bỏ qua.
Thời Sênh đi từ đường hầm thời không ra, suýt nữa thì bị lẹm vào mũi nhọn của nó.
Lúc đó có người hợp lực đối phó với nó, mới khiến thiết kiếm không chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của cô.
Không biết tại sao, khi cô nhìn thấy nó lần đầu tiên đã cảm thấy rất ưng mắt với thiết kiếm, giống như có thứ đồ gì đó đang hấp dẫn cô, khiến cô nhất định phải lấy được thanh kiếm đó.
Lúc đó thiết kiếm rất hoa lệ, giống như một thanh kiếm được chế tác tỉ mỉ, mỗi hoa văn đều sống động như thật.
Cô nghe ngóng xung quanh, biết được lai lịch của thanh kiếm đó.
Câu chuyện khi trước cô nói với Phong Cảnh là thật.
Có người hiến tặng thanh kiếm này cho đế vương ở đây, nói cho ông ta biết chỉ cần dùng sinh linh hiến tế sẽ có thể đúc được thành một thanh kiếm linh hồn, một thanh kiếm thuộc về linh hồn của ông, trợ giúp ông ta thống nhất thiên hạ.
Đế vương kia đương nhiên không hiến tế, người hiến kiếm lại nói với đế vương, có thể dùng linh hồn của chín mươi chín trẻ con để hiến tế, cũng có thể đúc được thành một thanh kiếm linh hồn.
Đế vương để thống nhất thiên hạ đã bắt chín mươi chín đứa trẻ để hiến tế.
Câu chuyện này đến đây đều là thật, còn đoạn sau là do cô chém bừa mà thành.
Sự thật phía sau là bậc đế vương kia dùng chín mươi chín đứa trẻ để hiến tế nhưng thất bại, thanh kiếm kia vì được tưới máu tươi, lại có người cố ý bày trận pháp lên trên thanh kiếm, muốn biến nó trở thành một thanh tà kiếm.
Dưới sự giúp đỡ của trận pháp, thanh kiếm quả thực đã trở thành một thanh tà kiếm, nhưng lại là một thanh tà kiếm không thể bị khống chế.
Thiết kiếm bắt đầu lược sát sinh linh, gặp họa đầu tiên chính là quốc gia của đế vương nọ.
Tiếp đến là các tông môn, môn phái, đại gia tộc khác…
Vô số người liên thủ lại muốn tiêu diệt thanh kiếm này nhưng không ai có thể làm được, họ chỉ có thể dùng máu tươi để tăng thêm thực lực cho thanh kiếm này.
Thời Sênh là người ngoài cuộc, thiết kiếm có lúc sẽ bỏ qua cô, lại có sự giúp đỡ của cánh cửa thời không, cho nên cô an toàn chứng kiến thanh kiếm đó gϊếŧ hết tất cả mọi người của thế giới đó, ngạo nghễ đứng trên núi thây biển máu.
Thời Sênh đứng trong biển máu, ngẩng đầu lên nhìn thanh kiếm ở trên cao nhất kia, ánh sáng đỏ hội tụ thành một đường trong mắt cô.
Cô giẫm lên thi thể đi lên trên.
Cánh cửa thời không đột nhiên khuyên ngăn cô, đừng lại gần nó, rời khỏi thế giới này.
Thời Sênh hỏi cánh cửa thời không, thanh kiếm này nếu không thu hồi lại thì thế giới này sẽ thế nào.
Cánh cửa thời không đáp, nếu không thể thu hồi, để không ảnh hưởng đến các thế giới khác, thế giới này sẽ biến mất, cùng bị hủy diệt với thanh kiếm này.
Có những lúc có những thế giới sẽ sinh ra một sức mạnh vô cùng đáng sợ, ví dụ như thanh kiếm này, loại thế giới này thường sẽ không thể cứu được nữa, chỉ có thể hủy diệt nó mà thôi.
Thời Sênh nghĩ ngợi một lát, quyết định đi lên trên đó.
Thứ khiến cô vừa mắt có rất ít, nếu đã thấy vừa mắt thì cứ thử xem sao.
Cô sẽ không để bản thân mình có cơ hội hối hận.
Tuy thời gian cánh cửa thời không khế ước với Thời Sênh chưa lâu nhưng nó cũng biết tính cách cô, sau khi khuyên can không có hiệu quả liền rơi vào trầm mặc.
Khi Thời Sênh có được thiết kiếm, gần như chỉ còn lại một nửa cái mạng.
Cô đi du ngoạn trong thế giới này, học được không ít thứ, dùng một loại khế ước vô cùng bá đạo mới có thể tạm thời khắc chế được thiết kiếm.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời, thiết kiếm phản kháng mấy lần, đều khiến Thời Sênh vô cùng nhếch nhác bất kham.
Sau này thiết kiếm phát hiện mình càng phản kháng thì khế ước giữa nó và Thời Sênh càng chặt chẽ hơn.
Nó không phản kháng nữa mà chấp nhận sự thật.