Ngày Hạ Sơ đính hôn, Thời Sênh đến tham dự, nhưng không xem hết nghi thức đính hôn đã xoay người rời khỏi hội trường, đi đến nơi Hạ Sơ hay đến.
Cô ngồi ở đó rất lâu.
Có lẽ là gần đây đã quá mệt mỏi, nên cô dựa vào ghế ngủ mất.
Cho đến khi có người làm cô thức giấc.
Cô tưởng rằng có người đi đến, không để ý lắm, nên đứng dậy luôn.
Bên kia tiếng nói còn chưa dứt, hơn nữa còn có người đang khóc.
Thời Sênh lấy làm lạ, đây là Hạ gia, hơn nữa đây là địa bàn của Hạ Sơ, người bình thường không vào đây được, lúc này lại có ai chạy đến đây khóc chứ?
Cô nghi hoặc một lát, nhìn về nơi tiếng khóc truyền đến.
Trên chiếc giá mây gần đó có hai người đang đứng, một lớn một nhỏ, người lớn cô biết, Cơ Dạ, tân lang của ngày hôm nay, người nhỏ cô chưa gặp bao giờ…
“Huyên Huyên, chẳng phải anh đã bảo em ở nhà đợi rồi sao?” Cơ Dạ xoa đầu cô bé mới chỉ cao đến ngực mình, ngữ khí tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Anh à, tại sao anh lại đính hôn với người khác? Trước đây chẳng phải anh đã nói là sẽ đợi em lớn rồi hay sao?” Giọng cô bé nghẹn ngào, “Tại sao anh lại lừa em?”
“Huyên Huyên, có một số chuyện em không hiểu được đâu, em còn nhỏ.
Sau này em sẽ gặp người khác tốt hơn.
Anh mãi mãi là anh trai yêu thương em.” Cơ Dạ dịu dàng an ủi Cơ Huyên.
“Không, em không muốn anh làm anh trai em, em muốn làm tân nương của anh.” Cơ Huyên càng khóc dữ hơn.
“Suỵt!” Cơ Dạ vội vàng bịt miệng cô ta lại, “Huyên Huyên em đừng gây rối nữa, anh đưa em đi tìm ba, sau này những lời như thế này em không được nói nữa đâu đấy.”
“Em không muốn, anh đã nói là yêu Huyên Huyên nhất rồi cơ mà? Em không muốn phải rời xa anh đâu!!”
“Em ngoan nào, đợi anh về rồi nói chuyện với em được không?”
Thời Sênh giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh nghe Cơ Dạ an ủi Cơ Huyên xong.
Cho đến khi họ rời đi, cô vẫn duy trì một biểu cảm.
Đêm khuya tĩnh lặng, gió mát phất phơ.
Hạ Sơ từ đầu kia chạy lại, trên người cô vẫn còn mặc bộ lễ phục màu trắng, gương mặt ửng đỏ, mang theo mùi rượu.
Cô chạy vào, chống cây cột thở dốc, “Tớ biết ngay là cậu ở đây mà.”
Thời Sênh không thích những chỗ đông người, cho nên không nhìn thấy cô ở tiệc đính hôn Hạ Sơ không hề thấy bất ngờ.
Cô biết Thời Sênh sẽ ở đây đợi cô.
Yến tiệc vừa kết thúc cô đã chạy ngay đến đây.
Thời Sênh nhếch miệng nở một nụ cười, “Cậu cẩn thận Cơ Dạ một chút.”
Hạ Sơ trợn mắt, “Sao vậy?”
“… Không sao cả.” Đoạn đối thoại vừa rồi cũng không chứng minh được điều gì.
“A Sênh, cậu lạ lắm đấy.” Hạ Sơ lại gần Thời Sênh, “Có chuyện gì rồi?”
Thời Sênh trầm mặc giây lát, kể lại chuyện vừa rồi cho Hạ Sơ.
Cô không muốn sau này vì sự che giấu của mình lại xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn được.
Hạ Sơ nghe xong lại cười, kéo Thời Sênh ngồi xuống, “Đó là em gái của Cơ Dạ, tình cảm anh em rất tốt.
Cơ Huyên còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện.
Tớ và Cơ Dạ đính hôn có thể sẽ khiến con bé cảm thấy mình đã mất đi anh trai.
Tớ có thể hiểu được tâm trạng này.”
Nếu anh trai của cô đính hôn, sau này sự yêu thương chiều chuộng phải chia cho một người phụ nữ khác nữa, có lẽ cô cũng sẽ không vui vẻ nổi.
Thời Sênh mím môi, “Ừ.”
“Được rồi, dù sao cũng là ngày tớ đính hôn, cậu vui lên đi mà!” Hạ Sơ giơ tay ra nhéo má Thời Sênh, “A Sênh cậu cười lên xem nào.”
Thời Sênh phối hợp nở một nụ cười.
Vẻ mặt Hạ Sơ ghét bỏ, “Thôi cậu đừng cười nữa thì hơn, tớ nhìn thấy sợ lắm, haizzz, hôm nay cậu đừng về nữa, chúng ta đi uống rượu, không say không về.”
“Ừm.”
Hạ Sơ mang không ít rượu đến, hai người ngồi dưới giàn dây leo, câu được câu chăng uống rượu.
Đa số là Hạ Sơ nói, Thời Sênh nghe, thỉnh thoảng Thời Sênh sẽ nói, nhưng đều rất đơn giản.
“A Sênh, nếu như anh trai tớ còn sống, thì có lẽ anh ấy sẽ rất vui vẻ.” Hạ Sơ uống hơi nhiều, đột nhiên nhắc đến Hạ Lân, “Anh ấy sẽ thấy vui cho tớ lắm.”
“Đừng uống nữa.” Thời Sênh lấy bình rượu trong tay Hạ Sơ ra.
“Ưm, đừng mà! Để tớ uống đi, hôm nay tớ không say không về!”
“Cậu say rồi.”
“Còn lâu nhé, tớ đây nghìn ly không say, sao lại say được chứ!” Hạ Sơ phản bác, đáy mắt cô có chút mơ màng.
Đột nhiên ném bình rượu ra, nắm tay Thời Sênh, “A Sênh, cậu nói đi, tớ có phải là người đẹp nhất không?”
“Ừm, cậu đẹp nhất.”
“Vậy tại sao anh tớ không chịu mở mắt ra nhìn tớ?” Hạ Sơ bất chợt rơi lệ, không gào thét khóc lóc, chỉ trầm mặc rơi lệ, “Tại sao chứ, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng anh tớ cũng không cho tớ được gặp.”
“Anh ơi…”
“Anh ơi, em sẽ ngoan mà, anh đừng đi.”
“Anh ơi…”
Hạ Sơ liên tục nỉ non, nước mắt giống như hồng thủy dâng trào, không thể ngăn được.
“A Sênh… tớ buồn quá.”
Thời Sênh đứng dậy, ngồi sang bên cạnh Hạ Sơ, ấn đầu cô vào trong lòng mình, “Khóc đi.”
Buổi tối hôm đó, Hạ Sơ khóc rất lâu, cuối cùng Thời Sênh đưa Hạ Sơ về phòng.
Một mình cô ung dung trở về Thời gia.
Cô gặp Thời Vũ ở cửa.
Thời Vũ vẫn mặc chiếc váy màu đỏ, dường như định đi đâu đó, gặp Thời Sênh cô ta hơi ngẩn người, lát sau đã rủ đầu xuống, “Gia chủ.”
“Ừm.” Thời Sênh gật đầu.
Thời Vũ chần chừ giât lát, nhấc chân đi ra ngoài.
Khi lướt qua vai Thời Sênh, cô ta đột nhiên nghe thấy Thời Sênh nói, “Muộn thế này rồi, đi đâu vậy?”
Thời Vũ cứng đờ người, lùi về phía sau một bước, đối mặt với Thời Sênh, “Mức độ ăn ý giữa tôi và Hồng Nhẫn không cao lắm, tôi chuẩn bị tìm một nơi để ma sát với nhau …”
“Ừm.” Giọng Thời Sênh vẫn không hề có bất cứ dao động nào, “Nhớ cẩn thận đấy.”
Thời Vũ nhìn người đi vào cánh cửa lớn của Thời gia, cắn môi dưới, cuối cùng xoay người rời đi.
Thời Sênh không hỏi Thời Vũ tại sao lại ra ngoài vào lúc này, giống như năm xưa cô không hỏi tại sao cô ta không gần gũi với mình vậy.
Có một số câu trả lời vẫn không nên biết thì hơn.
Thời Sênh về phòng, tối nay nghe Hạ Sơ nói linh tinh, khiến cô cũng không ngủ được, dứt khoát đến phòng tập luyện.
Thực ra Thời Sênh rất ít khi ngủ sâu, mỗi lần ngủ sâu cô đều bị những cảnh tượng kinh khủng kia đánh thức, cho nên cô chỉ có thể ngủ ngắn nghỉ ngơi giây lát.
Bây giờ cô đã quen với việc tập luyện vào buổi tối, mệt thì nằm chơi mấy ván game, coi như nghỉ ngơi.
…
Chuyện ra chiến trường, Thời Sênh thân là gia chủ, vốn dĩ có rất nhiều phản đối, nhưng người của Thời gia đều duy trì trầm mặc, chỉ có đại trưởng lão dặn dò Thời Sênh đôi câu.
Những người này chỉ muốn Thời Sênh chết trên chiến trường, không quay về nữa.
Lúc này địa vị của Thời Sênh và Hạ Sơ đều gần như nhau, sau lưng đều có một đám người mong muốn họ chết đi, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Càng có nhiều người như vậy, Thời Sênh càng không muốn chết.
Cô dựa vào cái gì mà phải đáp ứng nguyện vọng của những người đó chứ.
Cô cứ phải sống, sống tốt hơn họ, còn phải để họ phải nhìn sắc mặt của mình mà hành sự.
Trước khi rời đi Thời Sênh đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở Thời gia.
Khi cô không có mặt ở Thời gia, chắc chắn sẽ có người giở trò, nhưng như vậy cũng tốt, để cô nhìn rõ được đám người ấy, sau này người Thời gia cũng sẽ an phận hơn.