Thời Sênh thay đổi kể hoạch, đưa Hạ Sơ về Đế Đô.
Cô sợ người Thời gia tìm cô, cho nên cải trang trá hình.
Mái tóc dài bị cắt đi, trên đầu đội một chiếc mũ, quần áo trên người cũng là kiểu trung tính, nhìn thế nào cũng giống như là một cậu nhóc xinh xắn.
Hạ Sơ lo liệu xong tang lễ của Hạ Lân, tâm tình cũng tốt hơn đôi chút.
Hạ Lân không còn nữa, nhưng cô không thể chết cùng Hạ Lân được.
Cô phải thay anh trai hoàn thành nguyện ước vẫn còn dang dở – tứ hải sênh ca.
“A Sênh, cậu nói xem, tại sao con người cứ đợi đến khi mất đi rồi mới chịu tỉnh ngộ chứ?” Hạ Sơ nhoài người bên cạnh Thời Sênh, nhìn mây trắng bên trời, giọng nói có chút mất mát.
Mất đi anh trai, những chuyện trước đây không hiểu được bỗng nhiên lúc này cô đã hiểu ra, dường như tất cả mọi chướng ngại đều biến mất cùng với sự ra đi của anh trai cô.
Thời Sênh bỏ mũ xuống, “Chúng ta dùng máu tươi để trưởng thành.”
Chúng ta…
Cô không biết cô gái xấp xỉ tuổi cô đang đứng trước mặt lúc này đã trải qua những gì, nhưng cô biết rằng, nhất định cũng không hề nhẹ nhàng hơn những gì cô đang phải trải qua bây giờ.
Chúng ta dùng máu tươi để trưởng thành.
Nói không sai chút nào.
“A Sênh, cậu…” Tiếp theo phải làm thế nào?
Thời Sênh lấy mũ xuống, mái tóc ngắn gọn gàng bị gió thổi, gương mặt đã bớt đi nét trẻ con còn có thêm vài phần anh tuấn.
“Tớ muốn mạnh mẽ hơn.”
Mạnh mẽ đến mức có thể lật đổ Thời gia, có thể báo thù cho Thời Mộ, có thể đón hài cốt của Thời Oanh ở chỗ đó về, có thể đi tìm mẹ cô…
Hạ Sơ đột nhiên nắm lấy tay Thời Sênh, ánh mắt kiên định, “Chúng ta sẽ cùng trở nên mạnh mẽ.”
Thời Sênh nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, rất lâu sau mới cười một tiếng, “Được.”
Cùng nhau trở nên mạnh mẽ.
…
Thời Sênh không ở lại Hạ gia, cô rời khỏi Hạ gia, gia nhập một đoàn hải tặc thiên hà.
Chỉ cần là thứ cô cảm thấy hữu dụng, hoặc sau này sẽ cần dùng đến thì cô đều cố gắng học.
Cô cũng không ở lại đoàn hải tặc thiên hà đó lâu, khi rời khỏi cô định đi tìm Lục Tư Nguyệt.
Nhưng cô đột nhiên nhận được tin, Hạ gia rất bài xích người thuộc dòng chính như Hạ Sơ, âm mưu để người khác lên thay, e rằng Hạ Sơ đang gặp nguy hiểm.
Cô cân nhắc một hồi, cuối cùng lựa chọn quay về Đế Đô Tinh.
Quãng thời gian cô rời đi, Hạ Sơ cũng không được sống thoải mái.
Hạ Lân chính là chỗ dựa của cô, Hạ Lân không còn nữa, những người muốn lên thay đương nhiên sẽ toàn lực tấn công cô.
Thời Sênh quay về tuy không giúp được gì nhiều, nhưng cũng mấy lần giúp Hạ Sơ tránh được nguy hiểm.
Sau khi Hạ Sơ đứng chắc chân ở Hạ gia, Thời Sênh mới vội vã rời đi.
Thời gian của cô không còn nhiều nữa.
Sớm muộn gì Thời gia cũng sẽ tìm đến cô.
Thời Sênh mất nửa năm, cuối cùng cũng nghe ngóng được tin tức về Lục Tư Nguyệt.
Nhưng khi cô đến, Lục Tư Nguyệt đã chết từ lâu, ngay cả thi thể cũng không để lại.
Ban đầu người bắt bà là một đám lính đánh thuê, còn người làm nhục Thời Oanh chính là thủ lĩnh của đám lính đánh thuê đó.
Khi Lục Tư Nguyệt mới rời đi, người bà đi theo là một người thuộc hạ của tên thủ lĩnh đám lính đánh thuê kia.
Lúc đó bà còn không biết là ai làm, nên chỉ có thể khuất phục.
Sau này khi đám người đó uống say, biết được chân tướng, Lục Tư Nguyệt đã lên kế hoạch rất lâu, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể khiến tên thủ lĩnh đó mất đi một con mắt.
Ở thời đại này, mất mắt có thể lắp một con mắt tái sinh hoàn toàn mới, ngoài việc có thể lấy xuống thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng Lục Tư Nguyệt đã chọc giận tên thủ lĩnh lính đánh thuê kia, cuối cùng còn mất đi tính mạng.
Kết quả này Thời Sênh đã thầm đoán được, nhưng khoảnh khắc khi cô nghe được tin đó, cô bỗng nhiên ôm hy vọng rằng Lục Tư Nguyệt rời đi thực ra là vì muốn vứt bỏ họ.
Ít nhất như vậy thì…
Bà vẫn còn sống.
Thời Sênh rất khó chấp nhận sự thực, sa sút chán nản.
Nhưng cuối cùng cô vẫn vực dậy được, cô phải báo thù cho họ.
Thời Sênh không báo thù cho Lục Tư Nguyệt ngay.
Cô nằm vùng ở nơi đó nghe ngóng tin tức.
Với sức mạnh của một mình cô mà muốn lật đổ cả một đoàn lính đánh thuê thì phải lên kế hoạch chi tiết.
Cô như người thợ săn, nhẫn nại chờ đợi.
Có một ngày thủ lĩnh đám lính đánh thuê phải đi giao dịch gì đó với người khác.
Cô đi theo hắn, phát hiện ra hắn dẫn theo rất ít người, cô biết cơ hội của mình đến rồi.
Thời Sênh biết những người này không dễ đối phó, đợi đến khi chúng giao dịch xong cô mới ra tay.
Lúc đó bên cạnh tên thủ lĩnh chỉ có ba người.
Thời Sênh đã giải quyết một tên trong lúc chúng đang giao dịch.
Hai người còn lại cũng không dễ đối phó, quan trọng nhất là vũ khí trên người chúng tiên tiến hơn của cô.
Lúc Thời Sênh xuất hiện, tên thủ lĩnh đám lính đánh thuê cố gắng mở xe bay để rời đi, nhưng hắn phát hiện xe bay đã bị hỏng, nên đành đi xuống, xách theo thứ đồ người vừa nãy đưa cho hắn để bỏ chạy.
Thời Sênh giải quyết xong hai người kia, liền đuổi theo tên thủ lĩnh.
Mấy năm nay cô khổ luyện công phu quyền cước, lại đi theo đám đoàn hải tặc học được không ít chiêu thức tập kích.
Tên thủ lĩnh đám lính đánh thuê đối đầu với Thời Sênh có lẽ là vì xem thường cô chỉ là một con nhóc, cho nên ban đầu không cảnh giác lắm.
Thời Sênh nhân lúc đó đá bay hắn xuống đất, khống chế hắn trước khi hắn kịp phản kích lại.
Tên thủ lĩnh vẻ mặt hoang mang, ôm chặt thứ đồ trong tay, “Mày là người của ai?”
Thời Sênh lăn lộn trong thế giới dơ dáy bẩn thỉu, tính cách ngày càng thâm trầm cổ quái.
Lúc này trong mắt tên thủ lĩnh lính đánh thuê, Thời Sênh chính là một cô gái toàn thân chứa đầy sát khí, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của cô.
Nhưng ở trong thiên hà này dường như ngoại hình không thể hiện được điều gì, nếu như chỉ vì ngoại hình mà coi thường một người thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
“Không nhớ tôi là ai nữa sao?” Thời Sênh cười lạnh gí con dao trong tay vào cổ tên thủ lĩnh, “Vậy ông có còn nhớ Lục Tư Nguyệt là ai không? Còn nhớ cô bé mấy năm trước có tên là Thời Oanh không?”
Con dao đâm vào trong huyết quản hắn, giống như tảng băng đâm vào trong huyết dịch, cái lạnh ngấm vào tận sâu trong xương cốt.
“Mày… ” Sắc mặt tên thủ lĩnh trắng bệch, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh nhưng lại không thể nối liền được thành một câu hoàn chỉnh.
Thời Sênh từ đầu đến cuối đều duy trì gương mặt không chút biểu cảm, cô đâm chặt dao vào trong.
“Tôi đến là để báo thù cho họ.”
Tên thủ lĩnh trợn trừng mắt, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng âm thanh phát ra đều biến thành tiếng “ự ự”.
Thời Sênh rút dao ra, một lần nữa đâm vào.
Bị đâm liên tiếp hai lần như vậy, tên thủ lĩnh không cam tâm tắt thở.
Thời Sênh loạng choạng đứng dậy.
Trên người cô cũng nhiều chỗ bị thương, vừa rồi chẳng qua chỉ là cố thể hiện trước mặt tên thủ lĩnh kia mà thôi.
Cô nhấc chân lên rời đi, nhưng lại giẫm phải chiếc hộp trong tay hắn, cho đến bây giờ hắn vẫn ôm khư khư trong tay, không hề buông ra.
Thời Sênh khựng lại giây lát, khom lưng nhặt chiếc hộp lên.
Chiếc hộp dùng khóa sinh vật mật mã, Thời Sênh ngồi thẳng xuống đất, dùng ngón tay của tên thủ lĩnh ấn vào, sau đó lại nhắm chuẩn con ngươi của hắn.
Quét mã thành công, chiếc hộp được mở ra, để lộ ra thứ ở bên trong.
Chiếc hộp có chức năng khống chế lạnh, vừa mở ra đã thấy có một luồng khí lạnh, trong luồng khí lạnh đó có rất nhiều chiếc bình nhỏ.
Thời Sênh hơi nhíu mày, cô không tùy tiện động vào chiếc hộp mà cẩn thận nhìn xung quanh chiếc hộp.
Cô phát hiện ra một ký hiệu rất nhỏ trên mấy chiếc bình nhỏ đó, đó là một công ty chế tạo thuốc rất nổi tiếng, sản nghiệp gần như trải khắp các thiên hà lớn.
Rất lâu sau, Thời Sênh đóng chiếc hộp lại.
Cô từ từ đứng lên, nhìn về nơi xa.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, đám người từng sỉ nhục cô, cô sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.