Sau khi bị bắt về Thời gia, Thời Sênh lại bị nhốt trong ngục.
Lần này Thời Hiên vẫn bảo cô mở cánh cửa đó.
Thời Sênh không phản kháng, nhưng kết quả vẫn giống như trước đây, cánh cửa không hề nhúc nhích.
Thời Sênh lạnh lùng đề xuất sức mạnh của cô quá yếu.
Sau khi thống nhất với các trưởng lão trong Thời gia, Thời Hiên dựa vào sự tự tin của bản thân, tự nhận thấy Thời Sênh cũng không gây ra được sóng gió gì lớn, cho nên để Thời Sênh cùng học với người nhà Thời gia.
Thời Sênh không ngừng học hỏi những kiến thức đó, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.
Thỉnh thoảng Thời Hiên sẽ bảo cô thử đi mở cánh cửa đó, kết quả vẫn không được như mong đợi.
Nhưng Thời Sênh bắt đầu âm thầm tìm kiếm bí mật của Thời gia.
Phải mất một năm cô mới biết được tại sao Thời Hiên lại muốn mở cánh cửa đó, cũng biết được tại sao mình lại được Thời Hiên coi trọng như vậy.
Truyền thuyết nói rằng khi thời đại thiên hà đến gần, tổ tiên Thời gia để bảo vệ thế hệ con cháu, cho nên đã để lại rất nhiều của cải và sinh cơ phía sau cánh cửa đó.
Từ trước các gia tộc cổ xưa đã có quy tắc bất thành văn dòng chính nắm quyền, lúc đó cũng vậy, cánh cửa đó chỉ có thể do dòng chính mở ra, nhưng gia tộc phát triển đã nhiều năm rồi, cũng sẽ có người âm mưu đoạt vị.
Nhiều năm lặp lại liên tiếp, ai biết hậu duệ dòng chính ban đầu là ai?
Cũng có lẽ là đã chết rồi, cho dù có còn sống, cũng không ai biết đang ở nơi nào nữa.
Đến thời đại của Thời Hiên, bởi vì các đại gia tộc đã bắt đầu suy kiệt, Thời gia cũng không phải là ngoại lệ, chẳng qua chỉ là nhìn ngắm phong cảnh mà thôi, người có thể chống đỡ được Thời gia chỉ có Thời Hiên và mấy vị trưởng lão.
Thời Hiên muốn mở cánh cửa đó, để Thời gia trở nên mạnh mẽ hơn.
Dường như ông ta cũng muốn có được thứ gì ở trong đó.
Không phải ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện dùng khoa học kỹ thuật tân tiến nhất để mở cánh cửa đó ra.
Nhưng cánh cửa đó vẫn không thể phá vỡ được, cho dù dùng công nghệ cao gì cũng đều vô dụng.
Thứ có tác dụng hơn nữa Thời Hiên cũng không dám dùng, ông ta sợ làm nổ tung cánh cửa này luôn.
Thế là có người đề xuất lợi dụng người có tư chất tốt nhất của Thời gia để thử.
Thời gia có hoa thời quang dùng để chỉ dẫn, khi người có tư chất tốt nhất ra đời, hoa thời quang sẽ đưa ra chỉ dẫn.
Thời Hiên đợi gần trăm năm, đã đợi được người đầu tiên được hoa thời quang chỉ dẫn ra đời.
Không phải là Thời Sênh, mà là con gái lớn của con trai trưởng của Thời Hiên, Thời Vũ.
Con trai trưởng của hắn vốn dĩ đã phản đối hành vi này, cho nên sau khi Thời Vũ ra đời, gia đình họ đã dọn ra khỏi nhà chính của Thời gia.
Thời Hiên khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, ông ta đương nhiên không chịu bỏ qua, nên lén cho người lấy máu của Thời Vũ, nhưng kết quả khiến Thời Hiên rất thất vọng.
Đúng lúc ông ta cho rằng đã không còn hy vọng gì nữa, người thứ hai được hoa thời quang chỉ dẫn đã ra đời.
Thời gia liên tiếp có hai thiên tài tư chất tuyệt vời ra đời, vốn dĩ đó là một chuyện rất đáng mừng, nhưng Thời Hiên lại không nghĩ như vậy.
Ban đầu ông ta thân là dòng chính, suýt nữa đã bị một kẻ ở dòng nhánh diệt trừ.
Người đó chính là cha của Thời Mộ.
Cha của Thời Mộ tư chất rất tốt, luôn học cùng đám con cháu dòng chính, quan điểm của ông ta cực kỳ khác biệt, nhưng gia chủ lúc đó lại thiên về cha Thời Mộ.
Có trường hợp vì sự phát triển tốt đẹp hơn của gia tộc, có gia chủ đã không lựa chọn con cháu dòng chính làm người tiếp quản.
Nếu không phải là sau này ông ta đã quyết đoán cướp lại ngôi vị gia chủ thì lúc này làm gì còn có chuyện của ông nữa.
Ông ta rất ghét cha Thời Mộ, cảm thấy cha Thời Mộ nhìn địa vị gia chủ như hổ rình mồi, ngáng trở ông ta lên ngôi vị gia chủ.
Cha Thời Mộ là một trong những người có tư chất tốt nhất trong gia tộc.
Nhưng khi ấy các trưởng lão đều đang nhìn vào, ông ta không thể đối phó chính diện với cha Thời Mộ được.
Sau này khó khăn lắm cha Thời Mộ mới chết đi, ai ngờ lại xuất hiện một Thời Mộ.
Thời Mộ và cha tính tình đều thẳng thắn giống nhau.
Mỗi lần nhìn thấy Thời Mộ, ông ta đều thấy như nhìn thấy cha Thời Mộ, tức giận không làm gì nổi.
Nhưng ông ta thân là gia chủ, không thể đi so đo với một tiểu bối được.
Cho đến khi Thời Sênh ra đời, cô lại giống như cháu gái ông, dựa vào đâu…
Khi còn trẻ Thời Hiên suýt nữa thì vì cha Thời Mộ mà mất đi ngôi vị gia chủ, cho nên bao năm nay ông ta vẫn ghi nhớ trong lòng.
Thời Vũ là cháu gái ông ta, hổ dữ không ăn thịt con, ông ta không thể làm gì được Thời Vũ, lấy máu cũng đều là do giấu con trai trưởng làm trộm.
Nhưng Thời Sênh thì khác, cô là cháu gái của người ông ta hận nhất, cho dù có hy sinh cô thì ông ta cũng không để bụng.
Khi Thời Sênh mới sinh ra, ông ta đã dùng máu của cô để thử mở cánh cửa đó, kết quả vẫn giống như Thời Vũ, không có phản ứng gì.
Sau đó ông ta đã tin theo lời những người khác, cho rằng vì cô còn quá nhỏ, sức mạnh quá yếu.
Khi xưa lúc tổ tiên đóng cánh cửa đó lại, là có thể xuyên qua thời không, cho nên ông ta đã đá bay cái tên Thời Sênh đi, để mặc cho gia đình họ tự sinh tự diệt.
Sự xuất hiện của một thiên tài có nghĩa là gia đình đó sẽ đứng vững chân trong Thời gia, cho nên ông ta hạ lệnh chuyện này không được truyền ra ngoài.
Đến khi biết Thời Mộ đã bị mất chân, ông ta liền đuổi họ ra khỏi nhà chính Thời gia.
Tuy Thời Hiên thấy họ bị đuổi ra ngoài, nhưng vẫn luôn phái người giám sát họ.
Khi phát hiện Thời Mộ không những không suy bại mà ngược lại còn càng ngày càng hiển đạt, ông ta đã bắt đầu không ngồi yên được nữa.
Sau mấy lần suy nghĩ, cuối cùng ông ta đã phái người đi bắt họ về.
Thời Sênh đã bảy tuổi, có lẽ cô đã có năng lực đó rồi.
Những chuyện sau đó đã xảy ra thế nào mọi người đều đã biết.
Thời Sênh không biết đời ông nội cô cụ thể đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Thời Hiên sợ một người chưa bao giờ gặp mặt như cô, cũng chưa bao giờ nghe ba cô nhắc đến ông nội.
Nhưng Thời Hiên đã kéo ân oán của đời trước dồn lên đời sau, thậm chí còn liên lụy đến cả đời thứ ba, đủ thấy được tâm tính ông ta ra sao.
“Này.”
Vai đột nhiên bị vỗ một cái, Thời Sênh gập mạnh cuốn sổ nhỏ trong tay lại, tay đặt lên con dao gài ở hông, không hề do dự đâm đến.
“Á!” Cô gái kinh hô, váy đỏ lướt qua, nhẹ nhàng tránh né được đòn tấn công của cô.
Cô gái chống bên cạnh cây mây, “Là tôi, Thời Vũ đây.”
Thời Sênh nhíu mày nhìn cô gái.
Cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt sáng trong dường như biết nói, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, “Có phải là cậu đã căng thẳng quá rồi không, đây là Thời gia mà.”
Thời Sênh đặt lại con dao vào vị trí cũ, lãnh đạm đáp lại, “Chính bởi vì đây là Thời gia.”
Thời Vũ ngẩn người, nghĩ lại cô không giống như họ, liền có chút ngượng ngùng.
Thời Sênh sờ lên chỗ gồ lên của cuốn sổ, hơi nghiêng người, “Chuyện ở nơi khảo hạch, cảm ơn cậu.”
Nếu không phải có thứ vũ khí Thời Vũ đưa cho thì có thể cô đã không thể ra ngoài được nữa.
“Đừng khách sáo.” Thời Vũ mỉm cười.
Cô cố gắng lại gần Thời Sênh.
Thời Sênh đặt tay ra sau người, giấu cuốn sổ đi, lạnh lùng nhìn cô ta.
Có lẽ Thời Vũ đã bị ánh mắt này nhìn đến tê dại.
Cô đứng nguyên tại chỗ, ngượng ngập thay đổi đề tài, “Vừa rồi tôi thấy tư thế của cậu không đúng lắm, có cần tôi luyện tập với cậu không?”
“Ông ta sẽ không cho phép đâu.” Thời Sênh xoay người rời đi.
Ông ta đó, đương nhiên là chỉ Thời Hiên.
Tuy cô có thể cùng học với người Thời gia, nhưng tiến độ của họ khác cô, hơn nữa những người đó cũng không được dạy cô, cho nên tất cả đều là do cô tự lĩnh ngộ, mày mò.
“Tôi không nói, cậu không nói thì ai biết được chứ?” Thời Vũ đuổi theo Thời Sênh, giơ tay ra nắm lấy cổ tay cô, “Đi thôi, tôi đưa cậu đến một nơi, không ai phát hiện ra được đâu.”
“Tôi…”
Thời Vũ kéo Thời Sênh chạy đến một hướng, chớp mắt với cô, “Thời gian tôi được về nhà không nhiều đâu, nắm giữ cơ hội này đi, nếu không cậu sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”