Tia lửa bắn văng tung tóe khắp nơi, máu tươi vẩy ra, từng người ngã xuống trước mặt Thời Sênh, máu tươi ấm nóng dính lên mặt, lên người Thời Sênh
Người chỉ một giây trước vẫn còn sống sờ sờ, lúc này đây đã ngã xuống dưới chân cô bé khắp người đầm đìa máu tươi, không còn hơi thở.
***
“A!!”
“Bảo bối, bảo bối.” Giọng Lục Tư Nguyệt truyền tới, con ngươi không có tiêu cự của Thời Sênh bỗng nhìn tập trung vào mấy người bên cạnh.
Thời Sênh nhào vào trong lòng Lục Tư Nguyệt, “Mẹ ơi, con gặp ác mộng, con mơ thấy mấy người chú Phi Ưng đều chết hết.”
Cơ thể Lục Tư Nguyệt cứng đờ.
Cô trầm mặc xoa lưng Thời Sênh vỗ về.
Tư duy hỗn loạn của Thời Sênh dần hồi phục lại, không phải cô bé đang nằm mơ, mà họ đã chết thật rồi, chết ngay trước mặt cô bé.
Cuối cùng Phi Ưng còn nắm lấy chân Thời Sênh, bảo cô bé chạy đi.
Nhưng lúc đó hai chân Thời Sênh giống như bị nạm chì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đi một bước thôi cũng thấy khó khăn.
Họ đã chết hết rồi.
Chết ngay trước mặt cô bé…
Trong lòng Thời Sênh vô cùng sợ hãi, đó là bản năng nguyên thủy của một đứa trẻ.
Em gái…
Thời Sênh ngẩng đầu lên, nhìn bốn xung quanh, ở đây chỉ có Thời Sênh và Lục Tư Nguyệt.
Trong lòng cô bé lạnh lẽo, nhìn Lục Tư Nguyệt khó khăn hỏi: “Em con đâu?”
“Bảo bối, không sao, em con không sao.” Lục Tư Nguyệt an ủi Thời Sênh, “Những người đó sợ chúng ta chạy thoát nên đưa Oanh Oanh đi rồi.
Tạm thời họ sẽ không làm hại con bé đâu, con yên tâm.”
Yên tâm… ngay cả Lục Tư Nguyệt cũng không thể tin tưởng câu nói này của mình.
“Tại sao họ không đưa con đi?” Thời Sênh trừng mắt lên nhìn, “Em con có một mình sẽ rất sợ hãi.”
Lục Tư Nguyệt mím môi rồi lại há ra, rất lâu sau mới thốt ra được một câu, “Em con sẽ không sao đâu.”
“Con đi đổi cho em.” Thời Sênh kiên định nói.
Lúc đó trong lòng Thời Sênh vẫn còn có chút mơ màng và ngây thơ.
Cô bé cho rằng chỉ cần mình đi đổi với em gái thì chắc chắn họ sẽ đồng ý.
Vành mắt Lục Tư Nguyệt đã sưng đỏ lên, cô ôm chặt Thời Sênh vào lòng, “Bảo bối, mẹ xin lỗi, là do mẹ vô dụng.”
Cuối cùng đương nhiên là Thời Sênh không thể đổi lại với Thời Oanh được.
Thời Sênh bị nhốt ở đây, ngay cả mấy người đó cũng không nhìn thấy được.
Trên người họ vẫn còn có mấy ống dịch dinh dưỡng, đủ để họ cầm cự một thời gian.
Quãng thời gian đó là quãng thời gian khó sống nhất trong đời Thời Sênh.
Mới đầu cô bé còn cố tìm những nơi có thể đi ra ngoài được, nhưng nơi này đã được gia cố, không có bất cứ nơi nào để cô bé có thể lợi dụng được.
Hai tay Thời Sênh toàn là máu, nhưng cuối cùng ngay cả một con đinh ốc cũng không tách ra được.
Lục Tư Nguyệt thương xót con gái, nhưng cũng biết không khuyên được thế nên cùng Thời Sênh đi tìm đường ra.
Họ gần như đã sờ hết một lượt toàn bộ nơi này, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không tìm được đường ra.
Nơi này giống như một mật thất không có lối ra vào.
Thời Sênh rất lo cho Thời Oanh, nhưng ngoài lo lắng lúc này cô bé không làm được điều gì khác cả.
Lần đầu tiên Thời Sênh cảm thấy mình vô dụng đến thế.
Cô bé chán chường ngồi xuống đất, hỏi mẹ: “Mẹ, tại sao chứ?”
Tại sao những người đó lại đuổi theo họ?
Tại sao phải gϊếŧ chết nhiều người như vậy?
Tại sao ba còn chưa tới cứu mẹ con cô bé?
Tại sao lại đưa em gái đi?
Lục Tư Nguyệt dịch sang ôm lấy Thời Sênh, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, thế giới này rất tàn khốc, chúng ta chẳng qua chỉ là một cọng bèo cám trong ngàn vạn thế giới này.
Người đứng trên đỉnh kim tự tháp nắm giữ sinh tử, họ muốn chúng ta chết thì chúng ta phải chết.”
Làm sao cô lại không lo lắng cho Thời Oanh được chứ, con bé vẫn còn nhỏ như vậy, cô thà rằng người bị bắt đi là mình.
Nhưng cô không làm được gì cả.
Tất cả mọi thứ trên người cô đã bị họ lục soát hết, cô không biết phải làm thế nào.
“Tại sao chứ?” Thời Sênh cố chấp hỏi.
Cha là người lương thiện, mẹ cũng dịu dàng hiền thục, em gái vô hại đáng yêu.
Tại sao lại có người đối xử với họ như vậy chứ? Họ đã làm sai điều gì hay sao?
Nước mắt Lục Tư Nguyệt tí tách lăn xuống, rơi lên cổ Thời Sênh, nóng bỏng, mỗi giọt nước mắt đều như lăn vào tận trong lòng Thời Sênh, nóng bỏng đến mức khiến trái tim cô bé như co rụt lại theo.
Tiếng khóc đè nén của Lục Tư Nguyệt vang lên bên tai Thời Sênh, bất lực lại áy náy.
Người làm mẹ không kiên cường, điểm này cô đã biết từ lâu, nhưng cô không thể không kiên cường được.
Nếu cô mềm yếu, thì không thể bảo vệ được các con của mình, cho nên cô vẫn luôn cố gắng gượng chống đỡ.
Đến cuối cùng Thời Sênh cũng không biết được tại sao mấy người đó lại đối xử với họ như vậy.
Trong long cô bé đột nhiên có chút hoảng hốt, gắt gao nắm lấy cánh tay Lục Tư Nguyệt, “Mẹ ơi, con lo cho em quá, liệu em con có xảy ra chuyện gì không?”
Nói đến Thời Oanh, sắc mặt Lục Tư Nguyệt cũng trắng bệch đi.
Cô nhìn khắp một vòng cái nơi giống như mật thất này, nước mắt vô số giọt đã rơi xuống, “Bảo bối… mẹ xin lỗi…”
Lục Tư Nguyệt bưng mặt khóc, “Đều do mẹ vô dụng, không bảo vệ được hai chị em con.”
Nếu như…
Nếu như Oanh Oanh có mệnh hệ gì, thì sao cô còn mặt mũi đi gặp Thời Mộ được đây?
Lúc đầu cô đã đồng ý với Thời Mộ, nhất định sẽ bảo vệ các con thật tốt.
Lục Tư Nguyệt cắn răng đứng lên, một lần nữa tìm lối ra khỏi nơi này.
Trong lòng Thời Sênh vô cùng hoang mang, giống như thể Thời Oanh đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cô bé cố gõ cửa, nhưng cho dù cô bé có làm ra động tĩnh lớn thế nào cũng không có một ai đến đây.
Họ bị nhốt ở đây, giống như đã bị người ta quên lãng đi vậy.
…
Phi thuyền không biết đã bay bao lâu sau mới dừng lại.
Cánh cửa phi thuyền bị mở ra, mấy người đàn ông đứng bên ngoài cửa phi thuyền, Thời Oanh bị họ xách trong tay.
Khoảnh khắc cánh cửa bị mở ra, Thời Oanh bị ném vào trong không chút thương tiếc.
Thời Sênh nhanh tay nhanh mắt đón lấy Thời Oanh, nhưng bởi vì quán tính, cô bé cũng bị ngã xuống đất theo.
Vừa ôm lấy Thời Oanh cô đã phát hiện ra so với trước kia Thời Oanh đã nhẹ đi rất nhiều, ôm trong lòng gần như không còn mấy trọng lượng.
“Hừ, đúng là chị em thân thiết.” Người đứng bên ngoài cửa coi thường chế giễu, “Đưa chúng đi.”
Thời Oanh phải xa họ bao lâu như vậy, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt trũng hoắm, không còn nhìn thấy dáng vẻ cô gái bé nhỏ tinh quái nghịch ngợm trước kia nữa, chỉ có sự chậm chạp và ngây dại, cùng nỗi sợ hãi không thể che đậy được.
“Em ơi?” Thời Sênh giật mạnh.
Đôi mắt ngây dại của Thời Oanh khẽ chuyển động, một lúc sau cũng vẫn không nhìn thấy tiêu cự, ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm vào Thời Sênh như thế đang cố nhìn rõ người đứng trước mặt.
Cô bé chớp mắt, nước mắt bỗng nhiên ùa ra, ôm lấy cổ Thời Sênh, rồi khóc òa lên.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế, chỉ nghe thôi đã khiến trái tim run rẩy.
Đã phải trải qua thứ gì mới có thể khiến một đứa trẻ phát ra tiếng khóc bi thương nhường ấy.
Lục Tư Nguyệt cũng nhào tới, sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy, “Oanh Oanh.”
Lục Tư Nguyệt thấy vết xanh tím trên cánh tay Thời Oanh, đồng tử cô co chặt lại, nhanh chóng lật xem cánh tay Thời Oanh, vệt xanh tím kéo dài lên trên, đến cổ, lồng ngực, chỗ nào cũng có.
Trong một khoảnh khắc Lục Tư Nguyệt cũng ngẩn ngơ.
“Mẹ ơi, đau quá.” Giọng nói mềm mại của Thời Oanh đánh thức Lục Tư Nguyệt.
Lục Tư Nguyệt buông tay ra, sự uất hận và bi phẫn dâng trào.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã đè nén xuống, đón lấy Thời Oanh trong tay Thời Sênh, “Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.”
“Mau đi ra đi, còn lề mề cái gì?”
Người bên ngoài gào rống lên với họ, dáng vẻ rất mất kiên nhẫn.
“Bảo bối, đi theo mẹ.” Lục Tư Nguyệt quay đầu nói với Thời Sênh.
Thời Sênh chỉ cảm thấy Lục Tư Nguyệt có điểm kỳ quái, nhưng không nói ra được là kỳ quái ở đâu.
Cô bé gật đầu, giơ tay ra nắm lấy vạt áo Lục Tư Nguyệt, đi theo mẹ ra khỏi nơi đã giam cầm họ không biết đã bao lâu rồi.
Năm đó Thời Sênh mười tuổi, Thời Oanh năm tuổi.
Khoảnh khắc cô bước ra khỏi cánh cửa phi thuyền kia, tất cả mọi thứ của cô đều sụp đổ.