Thời Sênh trấn an Phượng Từ trước, lúc đi ra thì đụng phải một người.
Mộ Bạch mỉm cười ưu nhã với Thời Sênh: “Thời Sênh, lại gặp nhau rồi, chúng ta đúng là rất có duyên phận.”
Có duyên cái quỷ nhà anh ấy!
“Sao anh lại ở đây?” Thời Sênh nhíu mày, ánh mắt quét qua cánh tay trái đã mất của hắn, “Sao mất tay rồi?”
Vẻ mặt Mộ Bạch hơi cứng đờ một chút, sau đó lại cười như không có việc gì, “Xảy ra chút chuyện thôi, nhưng với khoa học kỹ thuật của thời đại này thì tùy tiện bố trí một cánh tay giả là được.”
Mất tay còn tốt hơn mất mạng.
“Thập Phương!”
Thập Phương vội vã từ xa tiến lại, “Gia chủ.”
“Sao hắn lại ở đây?” Thời Sênh chỉ vào Mộ Bạch.
Thập Phương hơi liếc nhìn Mộ Bạch rồi đáp: “Gia chủ, giữa đường tôi có gặp được anh Mộ, có thể tìm tới nơi này cũng có một nửa công lao của anh ta.”
Thời Sênh nhướng mày: “Thật à?”
Thập Phương tất nhiên không dám nói dối cô, anh ta gật đầu, kể lại chuyện trước đó mình gặp Mộ Bạch thế nào một lần cho cô nghe.
Mộ Bạch bị người ta đuổi gϊếŧ, vừa lúc gặp được tàu Hồi Tố.

Mộ Bạch lập tức phi về phía tàu Hồi Tố, truy binh phía sau không sợ chết xông lên, Thập Phương chỉ có thể ra lệnh tấn công.
Lúc bọn họ tấn công những người đó, không biết Mộ Bạch từ đâu chui ra, bò lên tàu Hồi Tố, Thập Phương muốn đuổi hắn xuống nhưng Mộ Bạch lại lập tức nói cho anh ta biết thứ anh ta muốn tìm ở đâu.

Lúc đó, Thập Phương thực sự chẳng có một chút manh mối nào.

Mộ Bạch vừa nói vậy, anh ta cân nhắc một chút rồi quyết định mang Mộ Bạch theo.
Sự thật đã chứng minh, nếu không có Mộ Bạch đẫn dường thì có lẽ anh ta thật sự không tìm ra hành tinh này.
Từ đầu tới cuối, anh ta không ngờ rằng hành tinh này lại nằm ngoài sáu đại tinh hệ.
“Cô nhìn đi, coi như tôi cũng có chút công lao đúng không? Để báo đáp, cô thu lưu tôi chắc cũng không khó mà?” Trên gương mặt Mộ Bạch tràn ngập ý cười ôn hòa.
“Tại sao anh nhất định chọn tôi?” Mộ Bạch năm lần bảy lượt bày tỏ thành ý, thực tế là không thể đổ tại hắn bị hỏng não được đúng không?
“Lựa chọn của tôi là đúng, không phải ư?” Mộ Bạch hỏi lại với vẻ đã định liệu được từ trước.
Vẻ mặt Thời Sênh thản nhiên, hoàn toàn không có nửa điểm cảm xúc phập phồng nào: “Có lẽ là sai.”
Mộ Bạch chắp tay ra sau lưng, xoay người nhìn ra vũ trụ bên ngoài cửa khoang trong suốt, “Nếu cô không nắm chắc mười phần thì sao lại mất công tìm tới nơi này chứ.”
Thời Sênh cười lạnh một tiếng, hạ lệnh, “Nhốt hắn vào khoang nghỉ ngơi, không có sự cho phép của tôi, không ai được thả người ra.”
Mộ Bạch: “…” Mẹ kiếp!
Sao cô có thể đối xử với tôi như thế hả!
“Còn có một lựa chọn khác, ném anh ra ngoài ngay lập tức.”
Mộ Bạch lập tức câm họng, vào khoang nghỉ ngơi thì không gian hoạt động cũng chỉ nhỏ đi một tẹo thôi, cũng không có gì không tốt cả.
Là thân sĩ, không thể tức giận, chẳng phải chỉ là khoang nghỉ ngơi thôi sao, khoang nghỉ ngơi thì khoang nghỉ ngơi, người co được giãn được mới là một thân sĩ xuất sắc.
Mỉm cười.

Duy trì mỉm cười.
Mộ Bạch như một con thiên nga kiêu ngạo, đi theo Trảm Long Vệ tới khoang nghỉ ngơi với dáng vẻ ưu nhã vô cùng.

Bên ngoài tinh hệ U Minh, quân đội của Thượng Quan Phổ và quân đội của Cesar đã đánh một ngày một đêm, có thể thấy xác người trôi nổi khắp nơi.
Dường như Thượng Quan Phổ cũng bị ép cho nóng nảy, vô số chiến giáp rời khỏi tinh hạm, lao thẳng về bên phía Cesar, dùng đấu pháp liều mạng để đồng quy vu tận.
“Ngài Cesar, người bên phía Liên Minh đột nhiên rút đi, phòng ngự bên trái của chúng ta ở bên này đã bị đột phá.”
“Ngài Cesar, phòng ngự bên phải cũng đã bị phá.”
Hai tin tức liên tiếp truyền lại, sắc mặt Cesar sa sầm.

Nhìn chiến cuộc trước mắt, người của bên Liên Minh đột nhiên bỏ chạy, phe của hắn lập tức lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
“Bảo mọi người rút về.”
Bên phía Cesar lui quân, Thượng Quan Phổ áp sát truy kích.

Bọn họ một tiến một lùi, chiến hạm bị bắn trúng, rơi xuống một hành tinh hoang vắng cùng toàn thể quân bên trong.
Trên hành tinh hoang vắng này toàn là động vật khổng lồ, gặp phải một con thôi thì bọn họ cũng ăn đủ.
Cesar và Caroll đều ở đây, người bên cạnh họ cũng không có bao nhiêu, lúc này càng lo lắng hơn là bọn họ không liên hệ được với những người khác.

Không biết có ai đã bị Thượng Quan Phổ bắt được chưa nữa.
“Cát Na, báo cáo tình trạng hỏng hóc của máy móc đi.”
“70% khung máy móc bị hỏng, hệ thống điều khiển đã hỏng, nguồn năng lượng bị rò rỉ… Khả năng chữa trị bằng không.” Cát Na nhanh chóng đưa ra báo cáo, nhưng báo cáo này đều khiến tâm tình mọi người lạnh đi một nửa.
“Chiến giáp bên trong chiến hạm đâu.” Caroll cực kỳ kích động.
Vẻ mặt Cát Na rất xấu: “Vì chi viện cho tiền tuyến nên đã phái hết chiến giáp ra ngoài rồi.”
Mắt Caroll trừng lên vẻ không thể tin được, đại khái là không tin rằng bọn họ lại chẳng giữ lại bất kỳ chiến giáp nào như thế.

Nếu giờ có chiến giáp, chỉ cần có một cái thôi thì bọn họ đã có thể phái người ra ngoài báo tin, để người bên ngoài vào cứu mình.
“Chẳng lẽ chúng ta phải ở đây chờ chết à?” Mắt Caroll trợn lên như muốn nứt ra.
“Thượng tướng, còn Ngân Hồ của ngài!” Có người nhấc tay lên nói với giọng yếu ớt, “Hiện tại chắc quân của chúng ta ở bên ngoài cũng không cách nơi này quá xa đâu.

Ngài dùng tinh thần lực, chắc là có thể liên hệ được với Ngân Hồ.”
Caroll nhìn về phía người vừa lên tiếng, “Ai nói với cậu là làm thế sẽ liên hệ được với Ngân Hồ?”
Hiện tại không biết khoảng cách giữa hắn và Ngân Hồ là bao xa, với khoảng cách xa như thế mà có thể dùng tinh thần lực liên hệ với Ngân Hồ sao?
Người nọ hơi ngập ngừng một chút, khí thế cũng không khỏi yếu đi hẳn, thấp giọng đáp: “Thời gia chủ đã từng nói trên Tinh Võng như thế, còn có video hướng dẫn nữa, nhưng sau đó đã bị Trảm Long Vệ xóa đi, người xem được không nhiều lắm, sau đó liền truyền ra tin tức Thời gia chủ hôn mê nên mọi người lập tức quên mất chuyện này…”
Thời Sênh…
Cô ta lại lên Tinh Võng chém gió nữa rồi!
Lúc trước khi Tinh Tế chưa xảy ra chuyện, cô ta cứ thích lên Tinh Võng chém gió lung tung, có người từng thử những gì mà cô ta nói, căn bản không thể nào làm được.

Thế là cô ta lại bảo bọn họ vô dụng, làm cho tất cả mọi người trên Tinh Võng đều xúm lại chửi cô ta một trận.
Sau đó, cô ta lên Tinh Võng phát biểu bất cứ cái gì thì Trảm Long Vệ sẽ nhanh chóng xóa đi, Thời Sênh cũng chẳng thèm để ý, có đôi khi sẽ phát lại lần thứ hai, có đôi khi không.
“Những lời Thời Sênh nói trên Tinh Võng không nhất định là nói bừa đâu.” Cesar nói, “Tinh thần lực là thứ lực lượng rất kinh khủng, Thượng tướng Caroll cứ thử xem sao đi.”
“Cậu cũng tin à?” Caroll khá giật mình.
Cesar gật đầu, mái tóc vàng kim dán sát vào gương mặt của hắn khiến cho bản thân hắn nhìn có mấy phần lạnh lùng và nghiêm túc.
Caroll cảm thấy bọn họ đang nói chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng mà giờ cũng đâu còn cách nào khác nữa chứ?
Không có.
Caroll đành phải thử biện pháp này, sử dụng tinh thần lực để liên hệ với Ngân Hồ không biết đang ở cách hắn bao xa.
Lúc đầu, hắn như đang tìm một viên trân châu giữa biển rộng mênh mông, hoàn toàn không có mục tiêu gì, cũng không biết nên đi về phía nào, tinh thần lực dần tiêu hao khiến cho sắc mặt hắn cũng dần kém đi.
Biện pháp này căn bản là cực kỳ vô nghĩa, hắn chẳng cảm nhận được gì hết.
Caroll muốn từ bỏ, nhưng đột nhiên trong óc hắn lại xuất hiện một hình ảnh kỳ quái, rất hỗn loạn, đủ mọi màu sắc được phân bố trên bức ảnh đó, những hình dạng khác nhau cũng xuất hiện ở trong đầu.
Đây là thứ gì?
Có thể có được một đài siêu năng cơ giáp, tinh thần lực của Caroll ít nhất cũng phải là cấp S.
Tinh thần lực là thứ có thể tu luyện.

Các gia tộc lâu đời ở tinh hệ U Minh đều biết rõ chuyện này, nhưng các chủng tộc ở các tinh hệ khác không có thần lực mà tộc người Hoa Hạ từng có nên cũng không biết đây là thứ có thể tu luyện được, chỉ biết lúc kiểm tra tinh thần lực của mình là bao nhiêu thì cả đời cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Theo bọn họ hiểu thì thần lực là trời sinh mà có, thỉnh thoảng cũng có người phát hiện ra tinh thần lực có thể tăng lên nhưng lại không hiểu rõ lý do, chỉ nghĩ là do thể chất đặc thù mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play