“Xem ra tôi đã quá coi thường Thời gia chủ rồi.” Thượng Quan Phổ lập tức không giả bộ nữa mà đứng lên từ trên mặt đất, ngón tay nắm chặt ống tay áo.
Khí thế sắc bén từ trên người hắn tràn ra, đâu còn là vị Tam hoàng tử ôn tồn, khiêm tốn, lễ độ trước kia nữa.
“Quá khen.”
Thượng Quan Phổ híp mắt, hắn lại buông tay ra, lùi lại phía sau, “Không biết Thời gia chủ có thể tiết lộ cho tôi một chút được không.”
“Anh muốn tôi nói cho anh nghe bí mật gì nhỉ? Chân lý của cái chết là gì sao?”
Âm thanh truyền tới từ sau lưng Thượng Quan Phổ khiến hắn lập tức toát đầy mồ hôi lạnh, còn chưa kịp xoay người thì bả vai đã bị đè nặng, cả người không nhịn được mà khụy gối xuống.
Sàn nhà bị khí áp đè nén làm cho rạn vỡ, đá vụn găm vào đầu gối của hắn, một cơn đau đớn lập tức truyền tới.
Khuôn mặt của thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt hắn, một khuôn mặt xinh đẹp đến không thể miêu tả được bằng lờii.
Lúc này, nụ cười treo trên khuôn mặt cô lại càng làm người ta kinh diễm hơn.
Cô ta tới sau lưng hắn từ khi nào vậy?
Tại sao hắn lại không hề cảm nhận được?
Thanh kiếm đè nặng trên vai càng làm hắn thấy khó thở hơn, cơn ớn lạnh thẩm thấu qua bả vai, truyền vào tận trong xương cốt, cả linh hồn đều như run rẩy và sợ hãi.
“Thời Sênh, tôi không có ý muốn đối đầu với cô.” Thượng Quan Phổ vội vàng nói.
“Đúng, anh không có ý muốn đối đầu với tôi.” Thời Sênh ấn hắn xuống đất, “Chẳng qua anh chỉ muốn gϊếŧ tôi mà thôi.
Anh muốn gϊếŧ chết tôi ở trong những thế giới giả thuyết kia, ra ngoài thế giới hiện thực vẫn muốn gϊếŧ chết tôi.
Anh cho rằng tôi dễ gϊếŧ như thế sao?”
Thiết kiếm đột nhiên nghiêng đi, cắt đứt cổ Thượng Quan Phổ, “Tốt nhất anh nên trốn kỹ một chút, nếu không kết cục bị tôi tìm được chính là như thế.”
Đầu của Thượng Quan Phổ bị chém đứt, để lộ ra những dây rợ bên trong.
Mọi người: “…” Hóa ra là giả.
Thời Sênh thu thiết kiếm lại, nhảy xuống khỏi đài cao, nắm tay Phượng Từ rời đi.
Mọi người đần mặt ra, thế là xong rồi à?
Mẹ kiếp!
Sao bọn họ cứ có cảm giác còn chưa xảy ra chuyện gì thế này?
Vừa rồi, thời gian đã bị dừng lại à?
Mộ Bạch tranh thủ lúc những người này không chú ý tới mình cũng vội vàng rời đi.
…
Tuy Thời Sênh đã giải quyết xong Thượng Quan Phổ giả nhưng cuộc tấn công bên ngoài vẫn không dừng lại, mà Thời Sênh cũng không có ý hỗ trợ, sau khi rời khỏi đây liền bặt vô âm tín.
Bệ hạ bỏ mình, Tam hoàng tử trở thành BOSS cuối, hiện tại chỉ có mỗi Đại hoàng tử có thể làm chủ thế cục.
Mà những kẻ bày mưu tính kế trong Hoàng thất đều đã bị gϊếŧ hết.
Những người bên cạnh Đại hoàng tử thì hầu hết đều là phường giá áo túi cơm, nếu không cũng sẽ không bị Hoàng tử kêu gọi đứng hết về phía mình.
Đối mặt với cục diện hiện tại, không người nào có thể đưa ra được phương án có ích.
Trước sự tấn công của đám người lạ mặt kia, Hoàng thất chỉ có thể lựa chọn không ngừng lui lại.
Thời Sênh nghe Thần Hành báo cáo thì vẻ mặt đăm chiêu.
Thần Hành cũng không dám nói chuyện, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thời Sênh.
Thời Sênh đang nhớ lại chuyện lúc trước, chắc chắn Thượng Quan Phổ biết Đại hoàng tử sẽ tạo phản nên mới không ngăn cản, còn thuận nước đẩy thuyền gϊếŧ chết Bệ hạ.
Đúng thế, không cần nghi ngờ, chắc chắn Thượng Quan Phổ là người gϊếŧ Bệ hạ rồi.
Lúc đó Đại hoàng tử đã buông Bệ hạ ra rồi nhưng Bệ hạ vẫn chết, điều đó chứng tỏ là đã bị hạ thuốc từ trước.
Tại sao Thượng Quan Phổ lại vu oan hãm hại cho Đại hoàng tử?
Hắn muốn mượn tay Đại hoàng tử diệt trừ những người kia, còn tại sao phải diệt trừ những người đó thì có chúa mới biết được.
Nhưng có thể sau đó đã xảy ra chuyện gì nên Thượng Quan Phổ phải thay đổi kế hoạch, cho người của hắn tấn công vào Đế Đô Tinh.
Mộ Bạch xuất hiện quá bất ngờ, hắn vừa xuất hiện liền gϊếŧ chết đám người kia.
Sau đó, hắn muốn Mộ Bạch và cô đánh nhau đến lưỡng bại câu thương.
Hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi, một lưới thu hết.
Thời Sênh cũng không đoán được thực lực thật sự của Mộ Bạch, dường như hắn chưa bao giờ dùng hết toàn lực, không phải chạy thì cũng đều nương tay.
Ai ngờ Mộ Bạch lại tự nhiên phản bội, bán đứng hắn.
Loại người một lời không hợp liền phản bội như Mộ Bạch, không biết Thượng Quan Phổ lấy đâu ra dũng khí mà dám khống chế hắn làm việc cho mình, bị cắn một cái lúc nào cũng chẳng biết được.
…
Ở nơi nào đó trong Tinh Tế, một chiếc tàu chiến hạm đang lặng lẽ lơ lửng trong vũ trụ.
Thượng Quan Phổ giận dữ đùng đùng, nổi trận lôi đình với đám người trước mặt: “Ai cho các người tự tiện hành động hả?”
Cấp dưới rũ đầu, ấm ức không chịu nổi: “Điện hạ, không phải ngài truyền lệnh cho chúng tôi ra tay sao?”
“Ta truyền lệnh cho các người lúc nào chứ?” Thượng Quan Phổ phát điên mất, lúc đó hắn hoàn toàn không có ý tấn công vào Đế Đô Tinh, vậy mà đám người này lại đột nhiên xua quân vào.
Còn cả Mộ Bạch nữa…
Nghĩ tới Mộ Bạch, sắc mặt Thượng Quan Phổ lập tức đen lại: “Có bắt được Mộ Bạch không?”
Nhất định là tại Mộ Bạch, là tên đó giở trò rồi.
Trong yến hội, Mộ Bạch đột nhiên xuất hiện và gϊếŧ chết đám người kia, rõ ràng Thượng Quan Phổ không hề phát ra mệnh lệnh này.
Lúc đó hắn không muốn bị bại lộ nên bảo Mộ Bạch gϊếŧ chết những người còn lại.
Ai ngờ tên đó lại đứng ra chỉ mặt đặt tên hắn chứ.
“… Không.”
“Vô dụng!” Thượng Quan Phổ tát mạnh lên mặt người kia, “Lấy thiết bị khống chế ra đây cho tôi.”
Cấp dưới bị đánh lập tức rời đi, chỉ một lát sau liền cầm một mặt kính hình chữ nhật mỏng như tờ giấy tới, Thượng Quan Phổ cướp lấy mặt kính, thao tác lên mặt kính một hồi, nhưng trên mặt kính không ngừng phát ra tin tức mục tiêu không nằm trong phạm vi không chế, không thể gửi mệnh lệnh đi được.
“Tức chết mất!”
Tòi ra một Thời Sênh đã khiến hắn đau đầu rồi, hiện giờ Mộ Bạch vốn bị hắn khống chế cũng thoát ly khỏi trói buộc.
Tất cả mọi chuyện đều không phát triển như quỹ đạo dự tính ban đầu nữa.
“Điện hạ, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Thượng Quan Phổ nhìn về phía một người trong đám đó, hỏi: “Không có số hiệu thì không thể khởi động lại đầu não được à?”
“Đúng vậy, Điện hạ, phải có số hiệu hoàn chỉnh mới khởi động lại đầu não được.” Người nọ cung kính trả lời.
Trong tay hắn chỉ có một phần ba số hiệu, nhờ có một phần ba này mà hắn mới làm thay đổi Linh, nhưng vì không hoàn chỉnh nên Linh thua xa trước kia.
Một phần ba nằm ở trong tay Mộ Bạch, Mộ Bạch vẫn luôn không chịu đưa cho hắn.
Hắn dùng hết mọi cách cũng không tìm được, ngược lại còn để Mộ Bạch khui ra sơ hở nữa.
Một phần ba còn lại ở trong tay đám người bị Mộ Bạch gϊếŧ trong yến hội, vốn dĩ hắn muốn để anh trai mình bắt bọn họ lại trước, sau đó hắn sẽ tìm thời cơ thích hợp cứu bọn họ ra, với ân cứu mạng đó, thêm vào thế cục hiện tại, hắn có tới 80% nắm được toàn bộ số hiệu.
Nhưng giờ những người đó đều chết cả rồi.
Chắc chắn Mộ Bạch biết chuyện này nên mới ra tay gϊếŧ bọn họ.
Thượng Quan Phổ siết chặt nắm đấm: “Khởi động phương án B, tấn công toàn diện.”
“Vâng.”
…
Không biết Cesar làm cách nào mà có thể kích động được tinh hệ Xích Nguyệt, lấy thượng tướng Caroll Barnes cầm đầu, lái chiến hạm áp sát tinh hệ U Minh, dường như còn phá hủy một căn cứ của Thượng Quan Phổ nữa.
Sau đó, Diêm gia chủ dẫn người tới hội hợp cùng bọn họ, toàn diện khai chiến với Thượng Quan Phổ.
Thượng Quan Phổ nhanh chóng chiếm lấy Đế Đô Tinh, thành lập tuyến phòng ngự bên ngoài Đế Đô Tinh.
Dường như hắn nắm giữ được một kỹ thuật mới nào đó nên đội ngũ của Cesar tạm thời không thể làm gì bọn họ được, hai bên lâm vào thế giằng co, mỗi ngày phái người ra đánh một trận cho qua loa xong cuyện.
Nhưng rõ ràng là Thượng Quan Phổ ủ mưu đã lâu, trong tay hắn có người máy chiến đấu, một đám này chết lại có một đám khác lên, căn bản không sợ hy sinh.
Sau khi Thượng Quan Phổ chiếm được Đế Đô Tinh liền tiếp tục chiếm lĩnh các hành tinh cung cấp nguồn năng lượng ở xung quanh.
Khiến Thời Sênh cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Thượng Quan Phổ vẫn luôn không lộ diện, không biết đang trốn ở đâu nữa, quả thực ẩn nấp rất kỹ.