Đám người đứng tránh sang bên, nhường ra một lối đi, để lộ ra người đứng ở trong góc.
Ánh sáng tối nên không nhìn rõ vẻ mặt của thiếu nữ, sau đó cô tiến lên mấy bước, cả khuôn mặt lộ ra trước ánh đèn, vô cảm nhìn thẳng về phía bọn họ.
Đúng là rất đẹp…
Nhưng mà đẹp thì có lợi ích gì đâu chứ?
Nhìn từ xa đã thấy sợ rồi.
Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của thiếu nữ lại vang lên: “Phiền các vị đừng có chuyện gì cũng lôi tôi ra.”
Hiện tại còn chưa tới lúc cô lên sân khấu, tự nhiên bắt cô ra diễn là cô sẽ lấy tiền đấy.
Lúc trước Đại hoàng tử không nhìn thấy Thời Sênh nên tưởng cô không tới, ai ngờ tự nhiên cô xuất hiện khiến cho trái tim của hắn không khỏi nảy lên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vừa rồi hắn cũng có nói bậy gì về cô đâu, sợ cái gì mà sợ chứ?
Cả sảnh đường yên tĩnh, không khí dường như cũng ngừng lưu động, tràn ngập sự quỷ dị.
“Tiếp tục đi.” Thời Sênh phất tay, “Các vị cứ tiếp tục đi mà, nhìn tôi làm gì chứ, nhìn tôi thì mọi chuyện sẽ kết thúc được à?”
Mọi người: “…” Mẹ kiếp, chẳng phải bọn họ đang tưởng cô định làm gì đó sao?
Đại hoàng tử thấy Thời Sênh lùi lại thì cũng không trì hoãn thời gian vô ích nữa, “Phụ hoàng, người cũng thấy rồi đấy, giờ toàn bộ hoàng cung đều nằm trong sự khống chế của con, người nghĩ cho kỹ đi, ngôi vị trữ quân này nên để ai ngồi đây?”
Linh vật Bệ hạ bị thít cổ đến mức khó thở, “Con thật sự muốn làm như thế sao?”
Đại hoàng tử không trả lời, nhưng thái độ của hắn đã chứng minh là hắn nhất định phải làm như thế.
Hiện tại chính thể tinh hệ U Minh đều đang rất rối loạn, tin tức khắp nơi đều không thể thông báo kịp thời được, là thời cơ tốt nhất dành cho hắn.
“Phụ hoàng, mau ra quyết định đi, nếu không…” Ánh mắt Đại hoàng tử hung tợn, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, nếu không hắn cũng chỉ có thể gϊếŧ cha soán vị mà thôi.
“Con…” Sắc mặt của linh vật Bệ hạ càng lúc càng kém, có lẽ vì bị Đại hoàng tử bóp cổ quá chặt nên cũng không thở nổi, bên dưới vô cùng lo lắng, vội vã khuyên Đại hoàng tử mau buông Bệ hạ ra.
Hình như Đại hoàng tử cũng nhận ra Bệ hạ có điều không ổn nên thả lỏng tay ra, nhưng mà tình huống của Bệ hạ không hề tốt đẹp hơn.
Ông ta ngã ra mặt đất, những ngón tay ôm lấy cổ họng mình, vì không thể thở được nên chỉ phát ra những tiếng khò khè, mặt đầy đau đớn.
“Phụ hoàng!” Thượng Quan Phổ là người đầu tiên xông lên, đẩy Đại hoàng tử sang một bên, “Phụ hoàng, Phụ hoàng, người làm sao thế này?”
Bệ hạ cầm chặt lấy tay Thượng Quan Phổ, ngực không ngừng phập phồng, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài, đại khái sau vài giây, ông ta liền trợn trừng mắt, cánh tay cũng rũ xuống.
“Phụ hoàng? Phụ hoàng?”
“Phụ hoàng…”
Đại hoàng tử trố mắt nhìn tay của mình, rõ ràng vừa rồi hắn chẳng dùng bao nhiêu sức lực, tại sao lại như vậy được chứ?
Bệ hạ chết không nhắm mắt, ánh mắt nhìn vừa lúc hướng về phía bên này của hắn.
Đại hoàng tử bị trừng đến mức cả người phát run, không tự chủ được lùi về sau mấy bước, đứng thành một nhóm với người của mình.
“Đại hoàng tử, người gϊếŧ Bệ hạ rồi!”
“Không phải.” Đại hoàng tử lắc đầu, hắn không hề gϊếŧ Phụ hoàng, tuy rằng trong lòng hắn có nghĩ tới điều đó, nhưng vừa rồi rõ ràng hắn còn chưa gϊếŧ Phụ hoàng mà, “Không phải tôi.”
“Bao nhiêu người chúng tôi tận mắt thấy thế, Đại hoàng tử, người còn định giảo biện à?”
“Đại hoàng tử, Bệ hạ là Phụ hoàng của ngài, sao ngài có thể tàn nhẫn như thế được chứ.”
Đối mặt với nhiều lời chỉ định và xác nhận như thế, sắc mặt của Đại hoàng tử không ngừng biến đổi, cuối cùng đơn giản hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm tới cùng, “Trói tất cả bọn họ lại!”
Đã tới nước này, hôm nay nhất định hắn phải có được ngôi vị hoàng đế này.
Người phía sau Đại hoàng tử lập tức hành động, tản ra tiếp cận đám đông, tràng cảnh lập tức trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát được.
Đại hoàng tử chẳng những cho người bao vây nơi này mà còn động tay động chân vào rượu, rất nhiều người vừa ra tay liền thấy đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, tay chân nhũn ra, nhanh chóng bị kiểm soát.
Đến lúc này, mọi người đã hoàn toàn hiểu rằng Đại hoàng tử sớm có âm mưu từ trước rồi.
Nếu Bệ hạ tuyên bố hắn là trữ quân thì hôm nay sẽ chẳng xảy ra chuyện gì; nhưng nếu không phải hắn thì hắn sẽ lập tức tạo phản.
“Hôm nay các người đừng hòng nghĩ ra khỏi nơi này được.” Đại hoàng tử cười lạnh, “Trói tất cả lại cho ta.”
“Đê tiện!”
“Đại hoàng tử, ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ.”
“Anh Cả, anh…” Thượng Quan Phổ cũng không khác gì những người còn lại, tay chân mềm oặt, nửa quỳ dưới đất, nói một câu cũng hổn hà hổn hển, “Sao anh có thể làm như vậy được, tôi đã nói rồi mà, tôi có thể nhường cho anh vị trí này.”
Dường như Đại hoàng tử không muốn nghe Thượng Quan Phổ nói những lời vô nghĩa nên cho người tiến lên trói hắn lại.
Những người này càng mắng chửi thì Đại hoàng tử càng thấy vui vẻ.
Hắn đê tiện vô sỉ đấy thì sao chứ?
Đê tiện vô sỉ mới có thể giúp hắn có được vị trí mà mình mơ ước.
“Đại hoàng tử… Vị kia của Thời gia…” Phải làm thế nào đây?
Tâm tình tốt đẹp của Đại hoàng tử lập tức bị phá hỏng, hắn nhìn về phía góc.
Thời Sênh vẫn đang ngồi ở bên đó, dường như chẳng thèm quan tâm những chuyện xảy ra ở ngoài này.
Đại hoàng tử lập tức đi về phía Thời Sênh, “Thời gia chủ, chuyện này không có liên quan gì tới cô, cô hãy đi khỏi đây đi.”
Nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn đắc tội người phụ nữ này.
Hắn nên cảm thấy may mắn vì trước giờ cô ta không thích xen vào việc của người khác.
Thời Sênh có vẻ hơi bất ngờ: “Tôi không ở lại xem diễn được à?”
“Cũng không phải không được, chỉ sợ đến lúc lại làm bị thương tới Thời gia chủ thì không hay.” Đại hoàng tử cố gắng khiến bản thân mình nói năng nhẹ nhàng uyển chuyển một chút.
“Yên tâm đi, không ai có thể làm tôi bị thương được đâu.” Thời Sênh vừa tự tin vừa kiêu ngạo, thậm chí còn có mấy phần khoe mẽ làm cho người ta nghe thấy chỉ muốn đánh cô một trận.
Đại hoàng tử: “…”
Thời Sênh đã nói vậy rồi, Đại hoàng tử cũng chẳng thể làm gì được.
Hắn mời người của sáu đại gia tộc ra.
Hắn biết mình không thể đắc tội với những người này nên xin lỗi cực kỳ khách khí, còn tỏ vẻ chỉ cần bọn họ không nhúng tay vào chuyện ngày hôm nay thì hắn sẽ lập tức để họ rời đi.
Sắc mặt Diêm gia chủ rất kém, nhưng rốt cuộc ông ta cũng không tranh luận gì với Đại hoàng tử cả.
Ân oán của hoàng gia, trước giờ sáu đại gia tộc đều không tham dự vào, nếu Đại hoàng tử còn hiểu quy củ này thì tất nhiên bọn họ cũng sẽ nể tình thôi.
Nhưng Diêm gia chủ cũng đưa ra điều kiện giống Thời Sênh, tạm thời không định rời đi.
Đại hoàng tử bực bội trong lòng nhưng lại không dám đắc tội với người của sáu đại gia tộc, chỉ có thể tùy ý để bọn họ ở lại.
Người của Mộ gia và Tông gia vốn định đi, nhưng thấy đám người Diêm gia chủ ở lại nên không hiểu sao hai nhà đó cũng ở lại luôn.
Đại hoàng tử âm thầm xúi giục không ít người, lần này hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng chuyện bức vua thoái vị, điều này chính Thượng Quan Phổ cũng không ngờ được nên bộ dáng có vẻ cực kỳ kinh hãi, chưa thể tiếp nhận chuyện này ngay được.
“Hiện giờ các người chỉ có hai con đường, một là thần phục tôi, hai là chết.” Đại hoàng tử đi lại trước đám người bị trói kia, “Chọn đi.”
“Gϊếŧ cha đoạt vị, Đại hoàng tử, ngươi sẽ bị báo ứng.”
“Chúng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận một kẻ độc ác gϊếŧ cha soán ngôi làm Bệ hạ của mình.”
“Ngươi cứ gϊếŧ bọn ta đi.”
“Tôi không gϊếŧ ông ta.” Nói đến gϊếŧ cha đoạt vị, Đại hoàng tử thực kích động, hai mắt đỏ ngầu, quát lên: “Ai ngờ lão già đó tự nhiên lăn ra chết, đừng quên lúc vừa rồi lúc tôi buông ông ta ra, ông ta vẫn còn đang thở khò khè nhé!”
Mọi người im lặng trong giây lát.
Tưởng tượng lại tình huống xảy ra ban nãy.
Lúc Bệ hạ ngã xuống đất, Đại hoàng tử đã buông lỏng Bệ hạ ra, nhưng biểu hiện của Bệ hạ thì rõ ràng là giống như vẫn bị người ta bóp cổ vậy.