Diêm gia chủ phủ nhận vô cùng nghiêm túc, ông ta thực sự không hề tiên đoán gì cho Hạ gia cả.
“Không biết tại sao Thời gia chủ lại hỏi chuyện này?” Diêm gia chủ có hơi kỳ quái, “Là Hạ gia…”
Xảy ra chuyện gì ư?
Lúc trước, vì chuyện của Hạ gia mà mọi người đều cãi cọ tới mức ai cũng không thoải mái.
Cô ta cũng vẫn luôn có ngăn cách với mọi người, lúc này lại đặc biệt tìm tới cửa…
Thời Sênh hờ hững đứng lên, bỗng nhiên cười: “Liên quan quái gì tới ông.”
Diêm gia chủ: “…” Cô tới đây hỏi chuyện mà có thái độ gì thế này!
Tức chết ông ta mất.
Thời Sênh nghênh ngang rời đi.
Diêm Lâm đứng ở bên ngoài nhìn theo bóng dáng cô xa dần, một lát sau mới đi vào phòng: “Ông, cô ta tới làm gì thế?”
Diêm gia chủ mệt mỏi day ấn đường, “Cô ta tới hỏi về Hạ gia, Hạ gia… Hạ gia…”
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Hạ gia thì sao ạ?” Diêm Lâm nghi hoặc, không phải Hạ gia đã sớm bị diệt tộc từ lâu rồi sao?
“Ông cũng không biết có chuyện gì liên quan tới Hạ gia nữa.
Cô ta tới hỏi trước kia ông có từng tiên đoán gì cho Hạ gia hay không.” Quả thực ông ta chưa từng tiên đoán gì cho Hạ gia, thế nên chuyện này ông ta cũng không đuối lý.
Diêm Lâm không hiểu chuyện này lắm nên nhất thời không nói gì nữa.
…
Thời Sênh trở lại tàu Vô Cực, không có vẻ gì là không thích hợp, giống như vừa rồi cô thực sự đi tìm Diêm gia chủ uống trà vậy.
“Chủ nhân, ngài nghi ngờ chuyện gì sao?” Thần Hành nằm bò ra bàn, đôi mắt to long lanh ngước nhìn lên Thời Sênh.
“Không có gì, có lẽ ta đã nghĩ nhiều.” Thời Sênh lắc đầu, nếu cô thật sự nghĩ nhiều thì tốt rồi, nhưng cứ có cảm giác không phải thế.
Thời Sênh cố đè sự kỳ quái trong lòng xuống, hỏi: “Chừng nào thì Thập Phương quay lại?”
“À… Còn mấy ngày nữa.” Thần Hành đáp.
“Vậy ở đây chờ anh ta đi.”
Tàu Vô Cực neo đậu ở cảng làm cho người của Diêm gia cực kỳ sốt ruột.
Diêm gia chủ cũng không biết Thời Sênh dừng ở đây để làm gì.
Sau khi quan sát mấy ngày thấy cô không có động tác gì thì bảo những người khác cứ mặc kệ cô.
Tin tức về Linh và tinh hệ Xích Nguyệt cũng được Diêm gia chủ truyền ra ngoài, rất nhanh mọi người sẽ đều nhận được tin.
Sự kính sợ của mọi người với Thời Sênh cũng tăng lên vài phần.
Tinh hệ Xích Nguyệt đó!
Không phải tinh hệ nào khác mà là tinh hệ mạnh nhất ở Tinh Tế.
Đến Liên Minh còn chẳng dám làm gì họ, thế mà giờ Đế Đô Tinh của bọn họ lại bị nổ tung.
Đáng sợ.
Người phụ nữ biếи ŧɦái này thật đáng sợ!
Thập Phương còn chưa kịp trở về thì Thời Sênh đã nhìn thấy người của Hoàng thất.
Bọn họ tới mời Diêm gia tới Đế Đô tham dự hội nghị để sắp xếp các công việc tiếp theo.
Vì mọi người tách ra làm việc nên tiến triển tương đối chậm chạp.
Thời Sênh ở đây nên Hoàng thất cũng cung kính đưa cho cô một tờ thiệp mời.
Diêm gia chủ nhận được tin liền chuẩn bị khởi hành.
Hiện tại tinh hệ đã biến thành cái dạng này, ông ta cũng muốn nó nhanh chóng khôi phục lại.
Nếu không chờ Liên Minh khôi phục lại rồi thì bọn họ sẽ là người xui xẻo.
Thời Sênh ngồi trên tàu Vô Cực, vắt chân cắn hạt dưa, nhìn Diêm gia chủ bước lên phi thuyền bên cạnh.
Người của Diêm gia đều đã đi vào.
Không biết ông ta nghĩ gì mà lại đi ra, xuống phi thuyền, đi tới trước tàu Vô Cực.
“Thời gia chủ, cô không định đi à?”
Thời Sênh cắn hạt dưa cực kỳ nhàn nhã, lạnh nhạt đáp: “Tôi không phải người không sợ chết giống Diêm gia chủ đâu.”
“Ý của Thời gia chủ là gì?” Diêm gia chủ nhíu mày.
“Không phải Diêm gia chủ biết bói toán sao? Ông tự tính đi.”
Diêm gia chủ càng nhíu mày chặt hơn.
Trước khi đi ông ta đã thử bói một quẻ, nhưng kết quả là… lành dữ không rõ.
Kết quả bói toán này ông ta mới tính ra có hai lần trong đời, một lần là khi Hạ gia xảy ra chuyện, một lần là hiện tại.
“Thời gia chủ, cô biết được chuyện gì?”
“Tôi biết gì thì liên quan gì tới Diêm gia chủ đâu cơ chứ.”
“Thời gia chủ, lúc này mà cô còn muốn ôm quá khứ không buông sao, sáu đại gia tộc của chúng ta vốn là một thể.” Diêm gia chủ hơi tức giận, “Cô mang tiếng là Thời gia chủ, cô phải gánh vác trách nhiệm.”
“Vậy ông cứ coi như tôi vô trách nhiệm đi.” Thời Sênh tỏ vẻ chẳng sao hết.
Diêm gia chủ: “…”
“Tôi nói cho cô biết lúc trước Diêm gia đã tiên đoán cho Hạ gia cái gì thì cô phải nói cho ông tôi biết là cô biết gì được chứ?” Tiếng của Diêm Lâm đột nhiên xen vào.
Hắn từ xa bước tới, nhìn thì có vẻ như Diêm gia chủ không định dẫn hắn tới Đế Đô Tinh.
“Lâm Nhi?” Diêm gia chủ kinh ngạc, Diêm gia tiên đoán cho Hạ gia bao giờ chứ?
Diêm Lâm không hề nhìn Diêm gia chủ, chỉ im lặng nhìn chằm chằm người đang đứng trên tàu Vô Cực.
Thời Sênh đã đứng lên.
Cô nhảy xuống khỏi tàu Vô Cực, ánh mắt đảo qua người Diêm gia chủ, sau đó dừng lại trên người Diêm Lâm, hé miệng nói: “Trao đổi ngang giá luôn rất công bằng, nói nghe thử xem nào.”
“Cô nói lời thì phải giữ lời đấy!” Diêm Lâm hơi sợ khi nhìn thẳng vào Thời Sênh, rõ ràng trong mắt cô toàn là sự bình thản nhưng hắn lại cảm thấy trong sự bình thản đó có sóng ngầm mãnh liệt.
“Có khi nào tôi nói mà không giữ lời đâu chứ?” Thời Sênh hỏi lại.
“Lâm Nhi! Cháu đừng có nói lung tung!” Diêm gia chủ vội vàng giữ chặt tay Diêm Lâm, kết quả của việc bịa đặt nói dối cô ta còn nghiêm trọng hơn không nói gì nhiều.
“Ông, tối qua cháu đã gặp ông cố, ông cố nói cho cháu nghe một số chuyện.”
“Cái gì? Chẳng phải là ông cụ đã…” Diêm gia chủ hơi kinh ngạc.
Mấy năm nay ý thức của ông cụ luôn trong tình trạng không tỉnh táo.
Tuy nói là ở thời đại Tinh Tế nhưng tới tuổi rồi thì vẫn phải chịu thua thôi.
“Tối qua ông cố có tỉnh táo một chút.” Diêm Lâm nói.
“Hai người thảo luận xong chưa?” Thời Sênh đã chờ đến sắp mất kiên nhẫn rồi.
Diêm Lâm trấn an Diêm gia chủ bằng ánh mắt, sau đó nói: “Ông cố đã từng tiên đoán cho Hạ gia, Hạ gia trời định sẽ diệt vong.”
Thời Sênh nhướng mi: “Còn gì nữa?”
Lời tiên đoán của Diêm gia có tác dụng cảnh báo, lời tiên đoán này nhất định sẽ xảy ra, nhưng cũng không phải là không có khả năng cứu vãn.
Diêm Lâm hít sâu một hơi: “Nếu thay đổi kết cục này, Thời gia diệt vong.”
Thời Sênh đột nhiên siết chặt nắm tay, không khí đột nhiên như yên tĩnh lại, yên tĩnh và bất động.
Thời Sênh mở tay ra, xoay người, bước lên tàu Vô Cực.
Diêm Lâm nóng nảy: “Cô còn chưa nói cho tôi chuyện mà cô biết.”
Thời Sênh quay đầu lại, mặt mũi vẫn chẳng biểu hiện cảm xúc gì, “Mời Diêm gia chủ lên đây.”
Diêm Lâm nhìn ông nội mình, có hơi thấp thỏm.
Sao có cảm giác ánh mắt kia của cô ta như là muốn gϊếŧ người vậy?
Diêm gia chủ vỗ bả vai Diêm Lâm rồi bước lên tàu Vô Cực.
…
Trong căn phòng trống trải, Thời Sênh nằm trên mặt đất, trong tay là khối Rubik đã mất đi tác dụng, không thể rót ma pháp vào nữa, trước mặt là bản đồ Tinh Tế bao la và hùng vĩ.
Những điểm ánh sáng sặc sỡ lọt vào mắt cô giống như những viên kim cương nhỏ vụn, rực rỡ và lấp lánh ánh sáng, đáng tiếc lại chẳng hề có một chút sinh khí nào.
Nếu không phải cô đang thở thì sẽ có người nghĩ rằng cô đã chết.
Thời Sênh nhắm mắt lại.
Hạ Sơ không cho cô gϊếŧ Kỷ Điệp là vì cô ấy muốn lợi dụng Kỷ Điệp.
Tuy rằng tâm tư của Kỷ Điệp không tốt nhưng trong đáy lòng cô ấy vẫn cảm thấy hổ thẹn, thế nên mới muốn giữ cho cô ta một mạng.
Hạ Sơ không muốn sống lại là vì cô ấy không thể sống lại.
Cậu dùng cả Hạ gia để đặt cược chỉ vì một lời tiên đoán, có đáng giá không?
Hạ Sơ, cậu thật là ngốc!
Dường như Thời Sênh lại nhìn thấy cung điện đã biến mất kia.
Hạ Sơ mỉm cười đứng trong sương mù dày đặc, vẫy tay với cô.
“Hạ Sơ, cậu có hối hận không?”
“Tớ không hối hận, nếu được chọn lại một lần, tớ vẫn sẽ lựa chọn như thế.
Tớ dùng tính mạng của cả gia tộc để đánh cược, chỉ cầu cậu có thể bình yên một đời.”