Chẳng lẽ không phải thế à?
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt bị nổ tan tành cơ mà.
Thần Hành xòe tay kéo váy mình lùi về sau mấy bước, hừ lạnh: “Sao Thập Phương có thể chết được chứ, không thấy chủ nhân chẳng lo lắng tí gì à?”
Còn lâu chủ nhân mới để Thập Phương chết.
Thập Phương đi theo chủ nhân lâu như thế, chủ nhân cho anh ta bao nhiêu là bảo vật giữ mạng, sao có thể chết được cơ chứ, cái đám này thật ngu ngốc.
Trảm Long Vệ lại cảm thấy rất chua xót, có bao giờ gia chủ lo lắng cho ai đâu cơ chứ?
Chỉ có chàng trai biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách kia là được độc sủng mà thôi.
“Tóm lại, Thập Phương không sao cả đâu, sẽ sớm trở về thôi.” Thần Hành ôm gương mặt nhỏ nhắn của mình, “Tôi không thèm chơi với các anh nữa, chẳng vui tí nào hết.”
Nhờ có câu nói của Thần Hành mà tâm tình của đám Trảm Long Vệ cũng đỡ hơn một chút, nhưng một ngày vẫn không thấy Thập Phương đâu thì bọn họ sẽ lo lắng thêm một ngày, chỉ trông ngóng Thập Phương sớm quay về.
Thần Hành vừa xuất hiện sẽ lại bị đám Trảm Long Vệ vây lấy, hỏi cô nhóc chừng nào Thập Phương sẽ về, hiện giờ đang ở đâu.
Thần Hành thấy rất phiền, cuối cùng liền biến thành cái máy tính bảng luôn, không thèm ra ngoài nữa.
Thần Hành ghét biến thành máy tính bảng nhất, vậy mà lúc này nhóc lại cam tâm tình nguyện biến hình, có thể thấy được là đám người kia phiền phức tới mức nào.
…
Tinh Võng hỏng hoàn toàn.
Lần này không phải không đăng nhập được nữa mà trở thành một mảnh đen sì.
Tiền lưu trữ trên Tinh Võng cũng hóa thành hư ảo.
Hiện tại, ngoại trừ những người có tài sản cố định thì toàn bộ người trong Tinh Tế đều trở thành người nghèo hết.
#Tinh Tế nghèo nhất#
Đồng thời, đám người máy bị Linh khống chế đều dừng hoạt động.
Nhưng những người bị tẩy não thì lại không thể dừng lại.
Bọn họ vẫn chấp hành mệnh lệnh của Linh, biến toàn bộ người trong Tinh Tế thành quái vật không có tình cảm.
Không có đám người máy trí thông minh nhân tạo khó chơi nữa, khống chế con người bị đồng hóa liền trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Toàn bộ người ở Tinh Tế đều ra sức phản kích lại.
Mà lúc này, tàu Vô Cực đang đỗ ở bên cạnh Liên Minh, nó lặng lẽ trôi nổi trong Tinh Tế, như hòa thành một thể.
Phượng Từ nhìn Thời Sênh nghịch khối Rubik.
Mấy ngày gần đây cô vẫn luôn chơi với thứ đồ chơi này.
Sau mỗi lần đùa nghịch, cô sẽ điều chỉnh đường bay một chút như thể khối Rubik này có thể dẫn cô tới một nơi nào đó.
“Tiểu Sênh.” Phượng Từ ghé sát lại, “Có phải là mọi chuyện kết thúc rồi không?”
Thời Sênh thả khối Rubik ra, ôm người vào lòng, “Không nhanh như vậy được, còn có trò hay ở phía sau nữa, sao thế? Thấy phiền à?”
“Ừm…” Hắn không muốn cô bận bịu như thế, hắn chỉ muốn cô ở bên mình.
“Thế chuyện về Linh là sao?”
Hiếm khi nào nghe thấy Phượng Từ quan tâm những chuyện này, Thời Sênh liền đáp: “Lúc em có được Thần Hành thì đã từng gặp Linh.
Theo lý thuyết, cảnh tượng lúc đó rất khó quên, không có lý nào Linh lại không nhớ.
Nhưng rõ ràng là nó chẳng nhớ gì…”
Lúc gặp lại, cô nói đã lâu không gặp, Linh lại đáp một câu rất khó hiểu, vì thế cô không tiếp tục nói nữa.
“Nó là giả sao?” Phượng Từ nghiêng đầu, thứ đó mà còn có thể làm giả à?
“Không, nó chính là Linh.” Thời Sênh cười như không cười đáp.
“Vậy sao nó lại không nhớ rõ?”
“Bởi vì nó đã bị cách thức hóa rồi.” Giọng Thần Hành vang lên, thân ảnh của cô nhóc chậm rãi hiện ra, cười lấy lòng với Thời Sênh, “Chủ nhân, em cảm thấy năng lực của Linh yếu đi rồi.”
Linh là đầu não, cho dù Tinh Võng hỏng sẽ tạo thành khó khăn cho nó, nhưng nó cũng không nên yếu ớt như vậy.
Thời Sênh liếc nhìn cô nhóc, Thần Hành không hề thấy sợ tí nào.
Nhưng Phượng Từ vừa liếc nhìn thì cô nhóc lại lập tức rụt cổ, nhanh chân chạy biến ra ngoài.
Dọa chết nhóc rồi.
Thập Phương không ở đây, chẳng còn ai dám cùng nhóc thừa nhận ánh mắt gϊếŧ người của Phượng Từ nữa.
Tại sao Linh không nhớ Thời Sênh ư?
Hiện tại, khả năng lớn nhất là theo như lời Thần Hành nói, nó đã bị cách thức hóa rồi.
Nhưng ai có thể làm cho nó cách thức hóa được chứ?
Đúng là thú vị.
Dường như Phượng Từ cũng chẳng có hứng thú gì với Linh.
Hắn đưa khối Rubik cho Thời Sênh, tự mình đứng dậy rời khỏi phòng.
Nếu không phải cô biết rõ Phượng Từ không chấp nhặt với Thần Hành thì cô đã thực sự nghi ngờ là hắn ra ngoài đuổi gϊếŧ Thần Hành cũng nên.
Cũng may Thần Hành là một đứa bé gái.
Nếu là đứa bé trai thì nhất định sẽ bị hắn đuổi gϊếŧ cho mà xem.
…
Thời Sênh không ngừng thay đổi đường bay, cuối cùng, tàu Vô Cực xuất hiện ở một tinh vực chưa bao giờ xuất hiện lần nào.
Thời Sênh nhìn khối Rubik, hít sâu một hơi rồi đi xuống một mình.
Đây là một tinh cầu rất kỳ quái, không lớn lắm nhưng nơi nơi đều ngập tràn một nguồn năng lượng cực kỳ hiếm thấy cùng với một loại tinh thạch màu đen mọc lên ở trung tâm nguồn năng lượng.
Thời Sênh đã từng nhìn thấy loại tinh thạch này, khi Hạ gia chế tạo vũ khí sẽ dùng tới chúng.
Nhưng cô không biết tác dụng của thứ này.
Nó không hề chứa bất kỳ năng lượng nào, chẳng khác gì các loại tinh thạch thông thường.
Có vẻ như chỉ có người của Hạ gia là có thể sử dụng được nó.
Toàn bộ tinh cầu đều ngập tràn loại tinh thạch đen đó, xen lẫn với nó là đủ mọi loại đá năng lượng nhiều màu sắc khác.
Hơi liếc mắt nhìn sẽ thấy dường như cả thế giới này đều đang sáng lấp lánh.
Thời Sênh đi trên con đường nhỏ được lát bằng tinh thạch màu đen đó, phương xa xuất hiện một kiến trúc màu đen.
Cô tăng tốc nhanh hơn, chẳng mấy chốc, một cung điện được chế tạo cũng bằng loại tinh thạch đen kia xuất hiện trong tầm mắt.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cung điện to lớn và hùng vĩ.
Cả cung điện được tạo thành từ tinh thạch, toàn thân đen nhánh, uy nghiêm và đồ sộ.
Thời Sênh có cảm giác như mình đã vượt qua thời không, dường như không còn ở trong Tinh Tế nữa.
Cô hít sâu một hơi, bước lên những bậc thang lát tinh thạch màu đen.
Có tổng cộng chín bậc thang, trên mỗi bậc thang đều có khắc đồ án kỳ quái.
Khối Rubik trong tay cô cũng tự chuyển động theo mỗi bước đi lên của cô.
Khi cô bước lên bậc thang cuối cùng, trước mặt liền xuất hiện một bản đồ Tinh Tế bao la và hùng vĩ, trong đó có một con đường được đánh dấu màu đỏ, nhưng bản đồ này cũng chỉ hiện lên trong vòng ba giây mà thôi.
Ma pháp tự vận động như có người thao tác, sau đó lại khôi phục an tĩnh.
Thời Sênh nắm chặt khối Rubik, bước chân qua cửa lớn cung điện.
Trên cửa lớn cũng được chế tạo bằng tinh thạch có khắc tộc huy của Hạ gia.
Thời Sênh đẩy cửa ra.
Cũng chẳng cần phương thức mở cửa đặc biệt nào, cô chỉ nhẹ đẩy là cửa đã thong thả, tự động nhích sang hai bên.
Một luồng khí lạnh từ trong tràn ra, mang theo sương mù dày đặc.
Thời Sênh đứng yên không nhúc nhích, tùy ý để sương mù bao trùm lấy hai chân mình.
Cảnh tượng bên trong cánh cửa cũng dần hiện ra.
Vô số quan tài trong suốt nằm trong đám sương mù, xếp thành hàng kéo dài về tận phía bóng tối, cung điện này dường như chẳng có điểm cuối cùng.
“Hồn trủng của Hạ gia sao?” Thời Sênh nhìn hàng dài quan tài không có điểm cuối kia, nhẹ giọng nỉ non.
Hồn trủng, ngụ ý là nơi hồn về, sáu đại gia tộc còn lại đều có hồn trủng.
Người của sáu đại gia tộc cũng không hiểu được hồn trủng tồn tại vì điều gì.
Nó giống như một loại nghi thức của mỗi gia tộc, được lưu truyền từ thời cổ tới nay, đời sau vẫn luôn đi theo dấu chân của những người đi trước.
Mỗi đời gia chủ và tộc nhân có cống hiến lớn đều có thể táng thân ở hồn trủng.
Từ đường của Thời gia cũng chỉ bày bài vị mà thôi, ngoại trừ gia chủ và trưởng lão thì không ai được tiến vào nơi gọi là hồn trủng chân chính.
Hồn trủng không chỉ có thi cốt của các bậc tiền bối mà còn chôn vùi vô số bí mật, nơi đó không cho phép người ngoài đặt chân tới.
Hạ Sơ, cậu chỉ dẫn tôi tới đây là để tôi nhìn thấy cái xác của cậu sao?