Trảm Long Vệ cực kỳ tinh ý đưa đồ qua.
Phượng Từ bưng đồ ăn đi vào.
Lúc này thần kinh căng thẳng của Trảm Long Vệ mới hơi thả lỏng ra: “Thật dọa người!”
“Gia chủ đúng là định nuông chiều thiếu gia Phượng Từ như ông trời rồi.”
“Thế thì có là gì, gia chủ thích chiều thì chiều thôi, đó là phúc khí của thiếu gia Phượng Từ.”
“Tôi nghe nói vì cậu nấu cơm ngon nên mới lâm thời được trưng dụng có đúng không?” Có người đẩy Trảm Long Vệ vừa đưa cơm lên kia.
Trảm Long Vệ xoay người lại, “Hả? Ờ, đúng là thế đấy…”
Trước kia hắn ở đội khác, chưa đủ tư cách tham gia đội mười, nhưng sau đó hắn lại nhận được mệnh lệnh của đội trưởng bảo hắn tới đội mười báo danh.
Hắn còn tưởng cuối cùng cũng có người phát hiện ra dị năng thiên phú của mình, ai ngờ rằng chỉ gọi hắn đi theo làm đầu bếp.
Haizz…
“Cậu nấu cơm ngon thật mà, khá hơn mấy thực phẩm chức năng và thuốc dinh dưỡng của chúng ta nhiều.” Một Trảm Long Vệ cảm thán.
“Trước kia ra ngoài với gia chủ cũng chỉ có thể dùng thuốc dinh dưỡng.
Có đôi khi thuốc dinh dưỡng không đủ, gia chủ còn bảo chúng tôi ăn cỏ.
Chúng tôi có phải dê đâu chứ, ăn cỏ làm sao được! Những ngày tháng đó thật sự quá tuyệt vọng.”
“Lần này còn có cơm mà ăn, thật là hạnh phúc.”
Trảm Long Vệ thay phiên nhau khen anh chàng đầu bếp một lượt.
Đầu bếp gãi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Mọi người thích là tốt rồi.”
“Chúng ta thích cũng chẳng ích gì, phải thiếu gia Phượng Từ thích mới được.”
“Đúng thế, thiếu gia Phượng Từ kén ăn lắm, đồ tôi thích cậu ấy đều không thích, nhưng mà còn tốt hơn là uống thuốc dinh dưỡng.”
“Thôi nào các cậu, để gia chủ nghe thấy mấy lời các cậu vừa nói lại phạt các cậu ra ngoài hóng gió đấy nhé.”
Những người khác lập tức câm miệng, quét sạch đống đồ ăn còn dư lại.
Cũng may những người này còn có lương tâm, để lại cho đầu bếp một bát.
Đây là anh nuôi của bọn họ sau này, đương nhiên không thể đắc tội rồi.
Đầu bếp ngồi xuống ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn “thi thể” được ném ở bên cạnh.
Đầu tiên hắn cũng chẳng để ý lắm, nhưng ngay sau đó tầm mắt lại dịch trở về.
“Có phải vừa rồi hắn ta động đậy không?” Đầu bếp chỉ vào “thi thể”, hỏi.
Những tiếng nói chuyện đột nhiên im phăng phắc, đồng thời nhìn về phía “thi thể” kia.
“Thi thể” vẫn nằm ở đó rất an tĩnh, không hề có bất kỳ điểm khác thường nào.
Đợi một hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, một Trảm Long Vệ tiến lên kiểm tra.
“Không tỉnh, chắc cậu nhìn nhầm rồi chăng?”
Đầu bếp cũng không chắc được mình có nhìn nhầm hay không, nhưng quả thực lúc này “thi thể” kia không tỉnh.
Hắn đành ngượng ngùng gãi đầu, “Chắc là tôi nhìn nhầm rồi…”
“Ăn cơm, ăn cơm thôi.”
“Sao Quan chấp hành của chúng ta vẫn chưa quay về nhỉ?”
“Chúng ta không có nhiều người ở thành phố Mục Khoa này, khả năng không dễ tìm, chắc sẽ về ngay thôi.
Quan chấp hành lợi hại như thế, sẽ không có việc gì đâu…”
“Món này ngon quá…”
Đầu bếp nhìn đám Trảm Long Vệ, lại nhìn về phía “thi thể” vẫn luôn không nhúc nhích, cuối cùng im lặng và cơm.
…
Bóng đêm hoang vắng, gió lạnh thổi qua kiến trúc bên ngoài, phát ra những âm thanh kỳ quái.
Phượng Từ ôm Thời Sênh, mở mắt nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, đầu ngón tay cầm lấy ngón tay Thời Sênh, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Ô…”
Âm thanh kỳ quái càng lúc càng lớn, dường như ở ngay bên tai vậy.
Răng rắc…
Sột soạt sột soạt…
Phượng Từ nâng tay lên nhưng lại bị một bàn tay khác tóm chặt.
Hắn rũ mắt nhìn liền thấy đôi đồng tử sáng ngời của Thời Sênh.
Cô đưa tay lên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Hắn lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi thả tay xuống.
Thời Sênh chống người ngồi dậy, nhảy xuống giường, bước mấy bước tới bên cửa sổ, trên cửa kính đầy bụi phủ khiến cho tầm nhìn ra bên ngoài của trở nên mơ hồ.
Thời Sênh đứng yên bên cửa sổ một hồi lâu, nghe âm thanh kỳ quái bên ngoài theo tiếng gió truyền tới.
“Có người!”
Trảm Long Vệ ở bên ngoài đột nhiên quát lên, thiết kiếm xuất hiện đột ngột, đập nát cửa kính, Thời Sênh nhảy lên cửa sổ, phi ra ngoài.
Phượng Từ ngồi yên không nhúc nhích.
Ngay sau khi Thời Sênh đi xuống, một người nhảy qua cửa sổ vào phòng, lao thẳng về chỗ Phượng Từ.
Tốc độ của hắn rất nhanh, để lại tàn ảnh trong không khí.
Mắt thấy đã sắp tiếp cận được Phượng Từ thì lại thấy Phượng Từ vung tay lên.
Người kia bị một lực lượng cổ quái ném vào tường, ngũ tạng lục phủ dường như đều bị vỡ nát, máu trào lên.
Hắn còn chưa kịp giãy giụa thì cảnh tượng trước mắt đã đột nhiên tối sầm lại.
Thời Sênh ngồi xổm trên cửa sổ nhìn kẻ đó hóa thành một đống cát bụi.
Không biết gió từ đâu thổi qua, cuốn sạch đám cát bụi đó đi.
Phượng Từ nhìn về phía Thời Sênh, đồng tử của hắn đen láy, gần như không nhìn thấy ánh sáng.
Cả người hắn đều như bị bao phủ trong sương mù dày đặc, lệ khí lan tràn, chỉ cần nhìn vào hắn cũng sẽ thấy tim đập nhanh không thể ngừng lại được.
Hắn mím môi, gục đầu xuống, khí thế quanh thân đột nhiên biến mất, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Gia chủ, gia chủ, ngài không sao chứ ạ?” Âm thanh nôn nóng của Trảm Long Vệ vang lên từ bên ngoài.
Thời Sênh nhảy xuống cửa sổ, “Không sao.”
“Chúng tôi bắt được một kẻ còn sống.”
“Tôi sẽ tới ngay.”
Trảm Long Vệ ở bên ngoài không nói gì nữa.
Thời Sênh rời khỏi cửa sổ, đi tới gần Phượng Từ.
Phượng Từ thò tay túm lấy vạt áo của Thời Sênh, đầu ngón tay siết chặt khiến cho các ngón tay cũng trở nên trắng xanh, yếu ớt giải thích: “Là hắn xông tới trước nên anh mới phải ra tay.”
Tiểu Sênh không thích dáng vẻ kia của hắn.
“Em biết, không sao hết.” Thời Sênh xoa đầu hắn, “Là em không bảo vệ anh tốt, làm anh phải bẩn tay.”
… Tuy rằng hắn không ra tay thì hắn cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Sênh không tức giận chứ?”
“Tại sao phải tức giận?” Thời Sênh nâng cằm hắn lên, dán sát vào cánh môi hơi tái nhợt của hắn, “Em tình nguyện để người khác chết cũng không muốn anh bị một chút kinh hãi nào.”
Phượng Từ cẩn thận nhìn cô một lúc rồi mới dần bình phục lại tâm tình.
Thời Sênh chỉ hôn nhẹ một cái sau đó dỗ dành: “Ngoan, ngủ một lát đi, em ra ngoài xem thế nào.”
Phượng Từ nắm chặt tay cô không buông, hơi nhíu mày.
Thời Sênh nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy anh dậy đi.”
Phượng Từ lập tức mặc quần áo và rời giường.
Thời Sênh choàng thêm áo cho hắn.
Cô định nói gì nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ dắt tay hắn đi ra ngoài.
Trảm Long Vệ đứng chờ bên ngoài rất đông đủ, vài người đứng ở cửa, trên mặt đất có một gã đàn ông đã ngất xỉu.
“Đánh thức hắn dậy.”
Trảm Long Vệ lập tức xách người lên, trói vào một cây cột, sau đó dùng biện pháp thô bạo để đánh thức người dậy.
Gã đàn ông vẫn chưa tỉnh táo hẳn, quay đầu quan sát xung quanh, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hắn đã bị bắt rồi.
Trảm Long Vệ nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh hơi gật đầu, lập tức có người đứng ra, hỏi bằng giọng hung dữ: “Các ngươi là ai, muốn làm gì?”
Gã đàn ông bị quát đến mức run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Tôi… tôi… là cư dân của thành phố Mục Khoa.”
“Cư dân? Đêm hôm khuya khoắt, các người tới đây làm gì?”
Gã đàn ông này rất nhát gan, bộ dáng hung thần ác sát của Trảm Long Vệ khiến hắn ta hoang mang sợ hãi, một mạch nói hết ra mọi chuyện.
Chiều nay, có người nhìn thấy nhóm Thời Sênh, cảm thấy những người này ăn mặc bất phàm, không giống người bình thường nên bọn họ tính toán buổi tối sẽ lẻn tới đây ăn cắp đồ ăn.
Thành phố Mục Khoa có rất nhiều khách tới du lịch, trước khi Linh chưa làm gì thì những kẻ có tiền thường xuyên tới đây.
Bọn họ sẽ lựa chọn những kẻ có tiền đó để ra tay, có thể lấy cắp được không ít tiền tài, cũng đủ cho bọn họ tiếp tục tồn tại.
Bọn họ sẽ lựa chọn những kẻ giàu có nhưng nhát gan nhất để ra tay.
Như thế, cho dù có cướp của những người đó rồi, bọn họ vẫn sẽ được an toàn.
Nhưng sau khi Linh làm ra chuyện kia, chẳng có ai tới thành phố Mục Khoa này nữa.
Bọn họ cũng không muốn lấy tiền gì cả, chỉ muốn ăn no mà thôi.