Vực Vạn Hoang là nơi nào chứ? Đó là nơi mà thần giới đều không dễ gì mà dám phái người đến đó.
Bên trong đó vàng thau lẫn lộn, cái gì cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn là yêu thú, đủ loại yêu thú.
Thậm chí là có cả hung thú thời kỳ thượng cổ.
Thế nhưng hiện tại lại có người nói với ông ta, yêu thú từ Vực Vạn Hoang đánh đến đây rδίο
Lúc này không phải là lúc đùa đâu.
Thời gian trước sau không đến mấy giây, Thời Sênh không nghe thấy đối thoại của bọn họ, đã tuỳ hứng khua thiết kiếm.
Vô số sấm sét đột ngột từ trên không trung roiXuông.
[Ký chủ, chúc cô may mắn] Tiếng của Hệ thông kèm theo tiêng nô đùng đoàng của sấm sét vang lên trong đầu óc Thời Sênh.
Thời Sênh vừa nghe là biết sắp hỏng việc rồi, chắc chắn là thiên đạo lại làm ra cái trò gì đó.
Quả nhiên là có sấm sét bắt đầu tụ về phía cô.
“Fuck” Thời Sênh mắng một tiếng, phóng về phía Nguyệt Dao.
Sấm sét không ngừng nhắm theo sau cô, tuy mỗi lần đều tránh được nhưng uy lực của sấm sét thực sự rất lớn, không tiếp xúc đã có thể cảm thấy ý đồ hủy diệt đó rồi.
Lúc này Tử Hoàn không thể sử dụng thần lực, chỉ có thể dẫn Nguyệt Dao dựa vào sức mạnh của mình mà nấp đi, may mà chỗ này sấm sét đánh xuống không nhiều.
“Thượng thần Thanh Hoan, ngài còn không mau dừng tay đi, ngài muốn huỷ cảthần giới này hay sao?”
Phía xa có người gân cổ lên hét lớn.
Thời Sênh đã tiến đến gần Nguyệt Dao, đá thắng Tử Hoàn vướng víu ra ngoài.
Tử Hoàn lảo đảo một cái, không kịp tránh sâm sét đánh Xuông, liên bị đánh trúng.
“Cô… cô muốn làm cái gì hả?” Nguyệt Dao nhìn thấy Thời Sênh tiến lại gần chỗ mình, vẻ mặt khủng hoảng, hướng về phía Tử Hoàn gào to, “Sư phụ…”
“Bản thân hắn còn khó bảo toàn, còn muốn hắn cứu ngươi à, đừng có mơ”.
Thời Sênh tóm lấy Nguyệt Dao, dẫn cô ta đến chỗ tập trung sấm sét.
Cô ngược lại muốn xem xem thiên đạo có đánh hay không.
Nhìn sấm sét tứ phía không ngừng rơi xuống, Nguyệt Dao bị dọa đến nhũn cả người.
Chuyện ngày hôm nay sao lại biến thành như thế này chứ.
Trong dự liệu của cô ta, là Thanh Hoan bị sư phụ giáo huấn, sao lại biến thành cái bộ dạng này.
Âm thanh đùng đoàng trên trời không ngừng vang lên bên tại, lòng người đều bắt đầu chấn động đến phát run.
Thời Sênh ném Nguyệt Dao lên mặt đất, sấm sét từ trong không trung đánh xuống, có cái đánh xuống bên cạnh Nguyệt Dao, có cái đánh lên người cô ta.
“A.”
Nguyệt Dao bị đánh đến mức tóc tai dựng ngược, thảm thiết kêu gào.
Thời Sênh nhìn chòng chọc cô ta một khắc, tròng mắt híp híp lại.
Trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ, u ám mà tuỳ tiên.
Hoá ra là như thế.
Cô dùng thiết kiểm vung lên gạt đi sấm sét muôn nhắm vào cô, bay lên trên cao.
Nếu như ngươi đã muốn nhắm vào lão tử, lão tử sẽ cho ngươi chịu đủ.
Giống như ăn phải Stride* không thể nào ngừng lại được.
*Stride: Một loại kẹo cao su.
Khu vực tập trung sấm sét, nữ tử váy xanh sẫm đột nhiên xuất hiện giữa không trung, giơ thiết kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng lên trời.
Sấm sét to như cánh tay như bị thu hút, tới tấp hướng về thiết kiếm.
Nhưng cũng có sấm sét vẫn phân tán đánh xuống như cũ, đánh xuống kiến trúc xung quanh.
Vô số thần tiên bay loạn trong sấm sét, tình っ -.
1 & – * 1 * – a 穴 cảnh có thê nói là Vô cùng hôn loạn.
Tử Hoàn được người ta dìu lên.
“Thần cổ Tử Hoàn, ngài mau ngăn chặn ngài ấy đi, ngài ấy thực sự phát điên rồi, muốn huỷ cảthần giới.”
Ánh mắt thần cổ Tử Hoàn âm u, hiện giờ nói gì với hắn cũng vô dụng, đến thần lực hắn còn không dùng được.
Ngọc đế cũng được người ta bảo vệ đi qua đây, ánh mắt nhìn Tử Hoàn như vị cứu tinh, “Tử Hoàn cổ thần ngài mau ngăn chặn ngài ấy lại đi!”
Thần cổ Tử Hoàn: “…”
Nếu hắn có thể làm thì còn đứng ở đây mà nhìn sao.
Quần chúng nhìn thấy Tử Hoàn không nói gì, trong lòng lập tức hoảng hốt, chuyện gì thế này?
“Âmầm…”
Tiếng sấm sét này vang dội trời đất, tất cả mọi người đều cảm thấy mặt đất đang nổ tung.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thời Sênh.
Thế nhưng, bọn họ không nhìn thấy người, chỉ có tiếng sấm sét ầm ầm không ngừng cùng với… một khối bị đánh cháy đen trên mặt đất không nhìn ra hình người.
“Thần cổ Tử Hoàn.
Nguyệt Dao…” Ngọc để hơi khẩn trương, sao đứa trẻ này lại khộng hợp với thượng thần Thanh Hoan như thế.
Tử Hoàn nhìn về phía Nguyệt Dao, cau mày lại, lúc hắn thu nhận cô ta làm đệ tử chẳng qua là nhìn thấy cô ta giống người xưa, lại Vừa hay cô ta cứu mình.
Thế nhưng lần này vì cô ta mà gây ra phiền phức lớn như thế.
“Ngọc đế, không hay rồi, không hay rồi, yêu thú đên… A!”
Người đó đột nhiên ngã xuống, máu tươi bắn lên người Ngọc đế.
Hàng ngũ đông nghìn nghịt phía xa đang kéo về phía bên này, không ít thần tiên bịyêu thú thô bạo dẫm chết hoặc đánh bay.
“Lão đại, lão đại, ngao ngao ngao, chúng ta đến rồi, lão đại nhìn ta đi! Nhìn ta đi!”
“Lão đại, ngao ngao, lão đại uy vũ, gϊếŧ đám thần tiên ra vẻ đạo mạo này đi, gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!!!”
“Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ, xông lên!” “Lão đại, lão đại…”
Thời Sênh đứng ở trên lôi vân, bên cạnh rải rác tập trung sấm sét, nhưng không hề đánh Xuông người cô.
Cô cúi đầu nhìn đám yêu thú gia nhập cuộc chiến, khoé miệng giật giật, mấy tên gia hoả này đến thậtà.
Mà nhìn hàng ngũ đó.
Hình như là còn tăng thêm không ít.
Thời Sênh lắc lắc đầu, dời lực chú ý lên thiết kiếm.
Sấm sét mà cô dẫn xuống không chịu sự khống chế của thiên đạo, mà sấm sét thiên đạo đánh xuống đại khái là đều chịu ảnh hưởng của sấm sét mà cô đã dẫn ra, uy lực lại không phải là rất lớn.
Hoàn toàn không có uy lực như ở không gian của Bộ Kinh Vân kia.
Nếu như…
Lợi dụng quan hệ ngang bằng và áp chế của hai bên, nói không chừng có thể huỷ diệt cả trời đất này.
Nghĩ thôi đã thấy vô cùng hưng phấn rồi.
[…] Chủ nhân người còn không ra đây, ký chủ thật sự muốn phá nát không gian này đấy.
Thời Sênh đang âm thầm tính toán huỷ diệt không gian này, đám yêu thú và thần tiên phía dưới đã gϊếŧ chóc lẫn nhau.
Lúc Đông Kính đến, nhìn thấy chính là cái tình cảnh hỗn loạn này.
Hắn còn chưa bắt đầu… sao đã đánh rồi? Sao mấy con yêu thú này lại ở đây? Thôi đi, dù sao cũng đều phải gϊếŧ cả.
Thế là trong đám hỗn loạn lại tăng thêm một tên sát thân.
“A a a, lão đại cứu mạng, cái tên khốn nạn Đông Kính đó đến rồi!” Bọn yêu thú nhìn thấy Đông Kính, nhao nhao từ bỏ địch thủ, điên cuồng hướng về phía Thời Sênh.
“Lão đại cứu mạng, lão đại mau đến gϊếŧ tên khốn nạn này đi, ngao ngao, gϊếŧ thú rồi, chạy mau, chạy mau…”
Đông Kính vẫn đeo mặt nạ như cũ, hắn không quan tâm ngươi là thần hay là yêu thú, chắn đường đều gϊếŧ hết.
Thế nhưng mấy lời kêu gào của yêu thú đó vẫn khiến cho Đông Kính có chút câm nín, đám ngu đần này, lại còn ngu đần đên như thế.
“Am âm…” “Āmām.”
Hai âm thanh to lớn liên tiếp vang lên, tất cả sấm sét đều ngừng đánh xuống, mây đen trên trời xuất hiện, đen ngòm ép cho người ta không thở nổi.
Bóng đám yêu thú lao điên cuồng lập tức
ngừng lại.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Bóng người màu xanh sẫm từ trên không trung từ từ hạ xuống, trường bào lộng gió, phần phật bay lên.
Tia chớp chạy tán loạn trên thiết kiếm.
“Chúc mừng mọi người sắp ngênh đón thời kỳ mới.” Giọng nói của cô gái bị gió thổi đi xa, càng tăng thêm hiệu quả, tuần hoàn không tan, vang khắp thiên địa.
Bọn họ nhìn cô nâng kiếm trong tay lên, động tác đó dường như là bị phát chậm.
Trong thiết kiếm hung hăng phát ra một tia sấm sét, đánh vỡ mây đen trên đỉnh đầu.
“Āmām.” Sau khi âm thanh to lớn này Vang lên.
Mặt đất bắt đầu xuất hiện vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan rộng ra xa.
Kiến trúc bốn phía bắt đầu sụp đổ, tất cả mọi người lắc lư lảo đảo đứng không vững, thần sắc kinh hoàng vô cùng.