“Hạ Sơ ở tinh hệ Xích Nguyệt.” Cesar cắn răng nói.
Thời Sênh liếc sang Cesar.

Cesar căng da đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng tỏ vẻ trấn định, “Lúc trước giao dịch là tôi nói cho cô biết nơi Hạ Sơ đang ở, giờ tôi đã nói rồi.”
Lợi dụng sự sơ hở, ai cũng biết làm.
Thời Sênh cầm hộp đứng lên, “Ném bọn họ ra ngoài cho tôi.”
Cesar: “?” Lại ném?
Hắn là đồ vật hay sao hả?
“Thời Sênh!” Cesar hét lên một câu, “Cô không thể nghe tôi nói một câu sao?”
Thiếu nữ được Trảm Long Vệ vây quanh.

Cô xoay người hơi mỉm cười, “Giao dịch của hai chúng ta đã xong.

Những chuyện trước đây anh lừa tôi, tôi còn chưa tính toán với anh.

Nếu anh muốn tính ngay bây giờ thì tôi cũng không ngại.”
Cesar: “…”
Thời Sênh dẫn Trảm Long Vệ rời đi, Thập Phương ở lại để ném Cesar.
Cesar hít sâu mấy hơi, “Thập Phương, cậu hãy nói với cô ấy tình hình hiện tại đi.

Giờ không phải là lúc cô ấy có thể tùy hứng.”
Thập Phương không tỏ thái độ gì, “Ngài Cesar, ngài tự mình đi hay để tôi phải ra tay đây?”
“Thập Phương!” Cesar tức giận, “Lúc này mà cậu còn để cô ấy tùy ý làm bậy nữa, cậu nghĩ cô ấy thật sự có thể làm bất kỳ chuyện gì hay sao hả?”
Thập Phương ngẩng đầu, ánh mắt va chạm với ánh mắt của Cesar giữa không trung, nghiêm túc trả lời: “Ngài Cesar, Thập Phương trung thành với gia chủ.”
Cesar tức giận đến mức siết chặt nắm tay, đáy lòng vừa bực bội vừa khó chịu, ngay cả hình tượng cũng sắp không duy trì được rồi.

Hắn vò mái tóc vàng lộn xộn của mình, yên lặng chửi thầm một câu: “Đệch!”
Thập Phương tự mình đưa Cesar ra khỏi Lam Tinh.
Cesar đứng ở trên thang trượt của phi thuyền.

Hắn rũ mắt nhìn người đàn ông bên dưới, “Thập Phương, thời thế sắp thay đổi rồi.”
Thập Phương im lặng không nói gì.
Không thích cái thời thế này, anh ta tin tưởng gia chủ có thể dẫn dắt bọn họ đi lên tới đỉnh.
Anh ta cực kỳ tin tưởng vào điều này.
Vì thế, anh ta không bàng hoàng cũng chẳng mê man, chỉ cần bước theo gia chủ là được.
Dường như Cesar hơi thất vọng, hắn xoay người đi vào trong phi thuyền.
Trong phi thuyền, Mộ Bạch bưng cà phê uống vô cùng hăng say.

Thoáng thấy Cesar tiến vào, hắn hơi kinh ngạc một chút, “Cô ta ra rồi hả?”
Từ sau khi Cesar đi vào Lam Tinh thì chưa từng trở ra.

Lam Tinh vẫn trong tình trạng giới nghiêm cao độ, ngoại trừ Trảm Long Vệ ra, cho dù là ai cũng không được ra vào.
Giờ hắn đã ra ngoài, chắc chắn là Thời Sênh đã ra rồi.
Mộ Bạch rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên một chút rất khó phát hiện.

Quả nhiên không hổ là Thời Sênh, nhanh thế mà đã thoát ra được rồi.
“Sao anh vẫn còn ở đây hả?” Cesar còn chưa lên tiếng, Cát Na đã nổi giận.

Đây là phi thuyền của bọn họ, sao người này vẫn chẳng biết xấu hổ như thế, giờ vẫn còn chưa chịu đi.
Là người lịch sự, không thể tức giận với các bé gái được.
Mình phải ưu nhã.
Mộ Bạch không ngừng tự nhắc nhở mình trong lòng mấy lần rằng phải ưu nhã, sau đó mới buông tách cà phê xuống, cười dịu dàng, “Cô Cát Na à, phi thuyền này hình như là của Cục trưởng Cesar mà.

Anh ta còn chưa lên tiếng mà cô lại muốn đuổi tôi ra ngoài rồi sao?”
“Cục trưởng, anh nhìn hắn đi…”
Cesar giơ tay, “Em đi xuống trước đi.”
Cát Na hừ một tiếng, xoắn cái eo thon rời đi.

Đến tận khi thân ảnh cô biến mất rồi, Cesar mới kéo ghế ngồi xuống, “Mộ Bạch, rốt cuộc cậu có mục đích gì?”
“Sống sót.”
Mộ Bạch trả lời ngắn gọn, trước sau như một.
Mục đích của hắn rất đơn giản, không từ thủ đoạn chỉ để sống sót mà thôi.
Cesar liếc nhìn hắn một cái đầy thâm ý, trong lòng đang tính toán xem những lời này thật giả được bao nhiêu phần.

Thật lâu sau, hắn mở miệng, nói: “Bên chỗ Liên Minh đã bị Linh khống chế hoàn toàn.

Hoàng thất của tinh hệ U Minh cũng đã bị Linh khống chế rồi.

Mấy chính tinh cũng đã bị kéo vào gần như hoàn toàn.

Chỉ có sáu đại gia tộc là còn đang miễn cưỡng chống cự được.

Cậu Mộ, cậu cho rằng phần thắng của chúng ta ở đâu?”
Đầu ngón tay của Mộ Bạch dán sát ly cà phê rồi cọ nhẹ, giọng hắn nho nhã, ôn tồn, “Đến Cục trưởng Cesar còn chẳng phá nổi, sao lại đi hỏi tôi chứ.

Chẳng lẽ Cục trưởng Cesar coi trọng tôi rồi?”
Khí thế quanh thân Cesar càng lúc càng mạnh lên, không khí dường như đang dần đọng lại, bị ép tới không thở nổi.

Mộ Bạch vẫn mỉm cười chống đỡ, không hề có bất kỳ hoảng loạn nào.
“Cậu Mộ có thể sống đến bây giờ, chắc không chỉ dựa vào sự may mắn thôi đúng không?” Cesar đánh vỡ không khí quỷ dị, không khí lại lập tức trở nên lưu thông trong nhát mắt.
Mộ Bạch mỉm cười: “Đương nhiên, còn phải dựa vào sắc đẹp của tôi nữa chứ.”
Cesar: “…”
Hai người kết thúc câu chuyện trong sự bất mãn lẫn nhau.

Mộ Bạch quá kín đáo, đến giờ Cesar vẫn chưa thăm dò được rốt cuộc Mộ Bạch là kẻ thù hay bạn.

Người như hắn nên để Thời Sênh tới đối phó thì hơn.
“Cục trưởng Cesar mưu đồ lâu như thế, cuối cùng chẳng phải cô ấy vẫn không đi vào thiết kế của anh sao.” Mộ Bạch đứng lên, nụ cười tiêu chuẩn đến mức có thể tranh cử phảng phất kèm theo sự châm chọc.

Hắn gõ mặt bàn, sau đó nghênh ngang rời đi.
Cesar: “…”
Hắn cũng đã từng cảm thấy mình có thể khống chế hết thảy.

Nhưng những sự việc xảy ra sau đó đã khiến hắn hiểu ra một điều rằng, Thời Sênh không phải là người mà người thường có thể khống chế.
Hắn có thể tính kế cô một lúc, nhưng không thể tính kế cô cả đời được.
Quan trọng nhất là, hắn không thể đối đầu với cô được.
Cesar thực sự không muốn thừa nhận, khi đối mặt với kẻ biếи ŧɦái, hắn thực sự chỉ ở chiếu dưới.
Không đúng, bản thân Mộ Bạch còn khó bảo toàn cho bản thân, tại sao lại dám cười nhạo hắn chứ?
Mẹ kiếp!

“Tình hình bên tinh hệ Xích Nguyệt khá hơn một chút, thế lực bị Linh khống chế không nhiều lắm.

Có điều nếu kéo dài quá lâu, chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi.

Rốt cuộc không có chỗ nào mà Linh không xâm nhập được.” Thập Phương giải thích thế cục hiện tại một cách kỹ càng, tỉ mỉ cho Thời Sênh nghe.
Từ lúc cô đi vào cho tới lúc đi ra cũng mới chỉ có một tháng, vậy mà Linh đã có thể thâu tóm được nhiều thế lực như vậy, có thể thấy là ngay từ đầu Linh đã không có ý định đàm phán rồi.
Đúng như Thời Sênh suy đoán, nó chỉ đang muốn kéo dài thời gian.
Còn về Cesar…
Hiện giờ còn chưa có chứng cớ cho thấy rốt cuộc hắn có biết chuyện này hay không.

Nếu biết, vậy tức là hắn có ý đồ khác.

Nếu không biết, vậy hắn đúng là đồ ngu.
Thời Sênh nhấp vào giao diện ảo, xem từng tin tức đã được tổng hợp lại.
Sau đó cô tắt giao diện đi, “Cesar nói Hạ Sơ ở tinh hệ Xích Nguyệt, anh nghĩ cách điều tra một chút.”
“Cô Hạ Sơ thật sự còn sống sao?” Thập Phương kinh ngạc.

Tuy rằng lúc trước anh ta đã biết, nhưng giờ nghe thấy thông tin xác thực, anh ta vẫn khá giật mình.
“Không biết, Cesar nói chuyện vẫn giữ lại bảy phần, thật giả thế nào phải điều tra mới biết được.” Ngay từ đầu cô đã không tin Cesar rồi.
Hạ Sơ còn sống hay không, cô chỉ tin tưởng vào chân tướng do mình điều tra ra mà thôi.
“Có điều… Nếu cô Hạ Sơ còn sống, tại sao lại không nghĩ cách liên hệ với chúng ta chứ?” Thập Phương đưa ra nghi hoặc của bản thân.

Hạ Sơ là người rất thông minh, nếu cô ấy thực sự còn sống, cho dù có bị người ta bắt làm tù binh thì cũng nhất định sẽ nghĩ cách truyền tin tức về cho gia chủ.
“Cô ấy còn sống hay không giờ cũng khó nói lắm.” Thời Sênh cười như không cười, không thể nhìn ra cảm xúc chân thật của cô lúc này là gì.
Có đôi khi không nên đặt kỳ vọng quá lớn lao, nếu không khi lâm vào thất vọng sẽ dễ dàng chuyển thành tuyệt vọng.
Thập Phương tự biết bản thân mình lỡ lời nên lại gục đầu xuống: “Gia chủ, nếu tra ra được nơi mà cô Hạ Sơ đang ở thì chúng ta sẽ làm gì?”
Đầu ngón tay Thời Sênh gõ nhẹ trên mặt bàn, giọng nói vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt trước sau như một: “Tra được rồi nói sau.

Nói qua tình hình hiện nay của Lam Tinh đi.”
Thời Sênh nói sang chuyện khác nên Thập Phương cũng không dám nhắc tiếp nữa, “Linh có ý đồ xâm nhập Lam Tinh, nhưng đều bị cản lại.

Chuyện này gia chủ cứ yên tâm.

Tuy nhiên, dân chúng ở Lam Tinh vẫn đang khá khủng hoảng.

Về lâu dài, chỉ sợ sự khủng hoảng này sẽ càng lớn hơn.”
Thời Sênh hừ lạnh: “Ở chỗ của tôi mà còn khủng hoảng, vậy đuổi bọn họ ra.”
Thập Phương: “…”
Gia chủ, ngài tùy hứng như thế có tốt không đấy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play