Không biết có sợi dây thần kinh nào của Hạ Dạ bị ráp nhầm, rõ ràng Thời Sênh đã từ chối hắn, mà hắn vẫn coi như không có chuyện gì đợi ở đây.
Thời Sênh ngồi xổm trước cửa, cắn hạt dưa nhìn người đàn ông cách không xa lắm, trong lòng thầm cảm thán.

Có thể làm được nhân vật chính đúng là phải mặt dày, nhất định là vì da mặt bản cô nương quá mỏng cho nên mới chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
[…] Da mặt cô còn dày hơn cả tường thành, vẫn còn nghĩ là mỏng sao?
Rốt cuộc Ký chủ có biết xấu hổ không đây.
Được, Ký chủ xưa nay chưa bao giờ biết xấu hổ cả.
“Nhận lấy.” Hạ Dạ đưa lon đồ hộp trong lòng bàn tay cho Thời Sênh.
Thời Sênh tiếp tục cắn hạt dưa, “Tôi không ăn.” Sợ có độc.
“Không hạ độc.”
“Thế cũng không ăn.” Đại ca à, anh cút ngay đi, đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa.

Lát nữa sức mạnh hồng hoang của tôi bột phát không chừng sẽ gϊếŧ luôn nam chính anh đấy.
Hạ Dạ cũng không miễn cưỡng Thời Sênh.

Hắn ngồi bên cạnh, mở lon đồ hộp ăn một mình.
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh đứng dậy đi chuyển xa tên thần kinh này một chút.
Khoảng thời gian sau đó, Hạ Dạ đều ở xung quanh, hằng ngày ba lần đúng giờ chuẩn bị đồ ăn cho Thời Sênh.

Thời Sênh chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, nam chính đại nhân muốn gì thế này?
Chẳng lẽ hắn muốn dỗ dành bản cô nương trước, sau đó nhân lúc bản cô nương sơ hở liền cắt tay chân xẻ xác hay sao?
Sợ quá.

Lúc nào cũng có kẻ thiểu năng muốn hại bản cô nương.
Thời Sênh chống cằm, suy tính cách làm thế nào để gϊếŧ chết nam chính đại nhân để mình bình tĩnh lại đôi chút.
“Cô Uất.” Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Sênh.
Thời Sênh nghiêng mắt tìm kiếm Hạ Dạ, nữ chính đại nhân đã đến rồi, có phải hai người có thể bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi không?
Thế nhưng Thời Sênh chỉ nhìn thấy bóng lưng của một mình Hạ Dạ, hắn đi rồi…
Đi rồi…
Đi rồi…
Mệt tim quá.
Chính thất của hắn ở đây, hắn đi đâu vậy chứ!! Quay lại đi mà nam chính đại nhân!!
“Cô Uất.” Giản Ý không nhìn thấy Hạ Dạ.

Cô ta đi thẳng đến trước mặt Thời Sênh, “Chúng tôi cần một chút nước, cô có thể cho chúng tôi lấy nước không?”
Thời Sênh hữu khí vô lực nói: “Hôm qua mới lấy cơ mà?”
Giản Ý có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì giải thích, “Sáng nay có chút chuyện nên hết nước rồi, cho nên…”
Căn cứ theo giao ước ba ngày lấy nước một lần, lượng nước lấy mỗi lần cũng đủ dùng.

Nhưng lần này đúng là có chuyện bất ngờ, nếu không cô ta cũng sẽ không đích thân đến đây.
Cái kẻ thần kinh này có những lúc rất dễ nói chuyện, có lúc lại rất khó nói chuyện, không ai thấu được tính cách cô ta thế nào.
“Thế thì các người cứ chịu khát đi, dù sao thì có khát một hai ngày cũng không chết được đâu.” Thời Sênh vỗ quần đứng dậy, cao thâm khó lường nói: “Ta là một vị đại tiên có nguyên tắc, không thể phá vỡ nguyên tắc bởi vì các người được.”
“…” Cô có thể mắng người được không? Giản Ý thở dài một hơi, cố gắng hết sức nhệch ra một nụ cười mỉm, “Cô Uất, chúng tôi có người bị thương, không dùng nước không được, cô xem cho chúng tôi lấy một chút được không?”
“Không được.” Thời Sênh lạnh mặt lại, “Đã nói rồi, ta là một người có nguyên tắc.”
Giản Ý nhìn về phía hồ nước cách đó không xa lắm, vẻ mặt méo xệch, bao nhiêu nước như vậy nhưng cũng chỉ có thể nhìn, ngay cả cướp cũng không cướp được.
Giản Ý nói thế nào Thời Sênh cũng không chịu đồng ý.

Cô đã đồng ý cho họ ba ngày đến lấy nước một lần, lần nào lấy nươc cũng không hạn chế lượng nước, họ tự làm hết nước, biết trách ai đây?
Cuối cùng Giản Ý chỉ có thể không cam lòng đưa người rời đi.

Họ muốn đánh một trận với cô ta, nhưng chắc chắn là không đánh lại được, chỉ lãng phí sức lực mà thôi, cho nên họ chỉ có thể cố nén cơn kích động lại.
Thời Sênh đợi Giản Ý cùng đám người của cô ta rời đi, hồi lâu sau cũng không nhìn thấy Hạ Dạ xuất hiện.

Cô cũng không để ý, mà đi thẳng về phòng ngủ một giấc.
Đến nửa đêm, Thời Sênh ngửi thấy mùi thịt nướng.
Không phải là thịt hộp, mà là mùi thịt tươi nướng thơm lừng.
Thời Sênh vò mái tóc hỗn loạn ngồi dậy, mơ màng nhìn về phía hư không, xuống giường đi đến bên cửa sổ, càng đến gần cửa sổ mùi hương càng nồng đậm hơn.
Cửa sổ hé mở một nửa, nhờ ánh sáng có thể nhìn rõ được cảnh tượng bên ngoài.
Hạ Dạ đang nướng đồ, mùi thơm của thịt từ phía hắn ta truyền tới.
Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của Thời Sênh, Hạ Dạ xoay đầu nhìn, một giây sau đã đứng ngoài cửa sổ, đưa xiên thịt nướng thơm ngút cho Thời Sênh, “Chiều nay mới bắt được đó, còn tươi lắm.”
Tuy thế giới này đã biến thành như vậy, nhưng vẫn còn tồn tại một số loài động vật có thể ăn được, chẳng qua chỉ là bắt được chúng rất khó, mùi vị của thịt cũng không thơm ngon như trước nữa.
Thời Sênh yên lặng đóng cửa sổ lại, chặn Hạ Dạ ở bên ngoài, sau đó móc trái cây ra gặm.
Cô là loại người chỉ vì một miếng thịt đã bị mua chuộc hay sao?
Còn lâu nhé!!
Ông đây không biết tự đi bắt chắc?
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, Hạ Dạ vẫn còn đứng bên ngoài, nhìn Thời Sênh qua lớp thực vật màu xanh cao ngang nửa người.
Thời Sênh im lặng lườm một cái rồi đi vào trong sa mạc.
Còn lâu cô mới tin nam chính đại nhân lại tốt bụng như vậy, chắc chắn hắn có mục đích gì đó.

Đợi cô ăn no rồi sẽ quay lại đóng gói hắn ném ra ngoài.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày đêm ở sa mạc rất lớn.

Ban đêm, nhiệt độ đang dưới 0 độ, lại có gió đêm thổi nên càng lạnh hơn, Thời Sênh lấy một cái áo choàng ra chùm vào người.
Tìm kiếm vật sống trong sa mạc chẳng khác nào mò kim đáy bể, Thời Sênh liền để thiết kiếm đi tìm.
Thiết kiếm rất không vui.

Nó là một thanh kiếm cao ngạo lạnh lùng như vậy, tại sao cuối cùng lại trầm luân vào thứ công dụng này chứ?
Trong lòng nó đang từ chối.
Thế nhưng thân thể lại thành thực.
Khi thiết kiếm đi tìm đồ ăn, Thời Sênh ngồi lên một tảng đá nhìn lên bầu trời.

Bầu trời của thế giới này rất kỳ lạ, chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng chứ không hề thấy các vì sao.
Điều quan trọng nhất là, mặt trăng này gần như không hề thay đổi gì.
Còn cả hồ nước kia nữa….
Vô cùng kỳ quái.
Năng lực của thiết kiếm không phải là chỉ chém gió.

Nó nhanh chóng tìm được một chuỗi đồ mang về.

Thời Sênh nghi ngờ chỉ cần là vật thể sống thì nó sẽ đều mang về.
Thiết kiếm vẫn vô cùng đắc ý bay lượn trên không trung chờ được khen ngợi.
Thời Sênh: “…”
Đù mé bọ cạp thì ăn làm sao??!
Ăn vào chết người đấy có biết không hả?
Thời Sênh ném tất cả những thứ có độc đi, lấy những thứ có thể ăn được về.
Còn chưa về đến hồ nước, cô đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Âm thanh đó hình như truyền đến từ bên hồ.

Thời Sênh hơi nhướng mày lên, bước chân cũng nhanh hơn.
Ở chỗ lấy nước có mấy người đang đứng.

Một người trong đó còn đang được dìu.

Họ kinh hãi nhìn vào trung tâm hồ nước.
Khu vực trung tâm hồ nước có một vũng nước sôi ùng ục, từng vòng rung động từ vị trí trung tâm tản ra bên ngoài, toàn bộ mặt hồ giống như đang sôi sục lên.
Thời Sênh: “…”
Thôi xong!
Ở trung tâm hồ nước này có một tảng đá, chính là tảng đá cô từng dừng chân lại lúc mới đến đây.

Lúc trước cô đã giải quyết hết đám dây leo, nhưng chớp mắt đã nhìn thấy tảng đá kia đã tự dịch chuyển vào phía giữa hồ, đang chìm dần xuống.
Nhưng sau đó nó cũng không có động tĩnh gì nữa.

Cô cũng thử tiêu diệt nó, nhưng tảng đá đó biết chạy.

Lần nào cô tấn công xong, nó cũng sẽ dịch chuyển về phía trung tâm hồ nước.
Tảng đá đó có lẽ là thành tinh luôn rồi.
Bình thường cô đều cố gắng không lại gần khu vực trung tâm hồ, ai biết được tảng đá kia có lai lịch thế nào.
Đám người này là người trong đội của Giản Ý.

Ban ngày cô đã từ chối cho Giản Ý lấy nước.

Những người này có lẽ đến đây ăn trộm nước, nhưng không biết tại sao lại chọc đến tảng đá biết chạy kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play