Sau khi Trì gia bị Long Thị giải trừ hôn ước thì liên tiếp gặp phải xui xẻo, cũng may tổng công ty của bọn họ đặt ở nước ngoài nên ảnh hưởng cũng không quá lớn.

Ông Trì ngăn tổn hại lại đúng lúc nên không tạo thành rung chuyển gì cho Trì Thị cả.
Nhưng mà trò đùa liên hôn này vẫn trở thành một câu chuyện cười cho vô số người lúc trà dư tửu hậu.
Long Thị rất không hài lòng với chuyện này nên luôn xa lánh Trì gia, ông Trì có giận cũng chẳng dám nói.
Ở trong nước thì Long Thị mới là ông lớn.

Quay đi quay lại, mùa đông đã tới từ lúc nào.

Thời Sênh rất ít khi nhìn thấy Thanh Yến, nhưng ngày nào cũng nhận được quà của hắn, chưa từng gián đoạn.
Lúc trước Thanh Yến đưa toàn những thứ cổ quái linh tinh, giờ lại tặng toàn đồ rất bình thường, nhưng mà con mẹ nó, đó toàn là đồ chơi của học sinh tiểu học.

Ánh mắt người trong trường nhìn Thời Sênh vô cùng cổ quái.
Bọn họ chưa từng gặp người tặng những thứ này, chỉ biết là ngày nào hoa hậu giảng đường cũng nhận được quà.

Một người mà có thể kiên trì lâu như thế, bọn họ thật sự bội phục.
Có một người theo đuổi điên cuồng thật đáng sợ.
Mà Thời Sênh cũng vô cùng tuyệt vọng.
Cô có thể làm sao đây?
Đương nhiên là phải lựa chọn tha thứ cho tên ngốc nhà mình rồi!
Thời Sênh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giá lạnh phất phơ ngọn cây.

Vài chiếc lá cuối cùng bị gió cuốn đi, để lại nhừng cành cây trụi lủi, khẳng khiu lắc lư theo gió.
Cánh hoa tường vi từ trên không trung rơi xuống, lúc đầu chỉ có mấy cánh, sau đó là cả một trời toàn cánh hoa.
Thời Sênh che trán, cách lên sân khấu này ngoại trừ cô ả tâm thần Hề Mạn kia ra thì không còn ai khác cả.
Quả nhiên, mưa hoa trút xuống được một hồi thì thân ảnh Hề Mạn liền xuất hiện trên một thân cây cách đó không xa, váy đỏ như lửa bay phấp phới trong gió, vậy mà hình như chỉ có mỗi mình Thời Sênh ở trong lớp này nhìn thấy cô ta.
Ánh mắt Hề Mạn nhìn xuyên qua cửa kính.

Khoảng cách hơi xa nên Thời Sênh cũng không nhìn rõ trong mắt cô ta có cảm xúc gì.
Thời Sênh quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Thời Sênh còn tưởng Hề Mạn đã đi rồi, ai ngờ vừa quay đầu thì thấy cô ta vẫn còn đang ở đó.
Thời Sênh thật sự không biết phải nói làm sao.

Cô nàng tâm thần này đang đợi cô đúng không?
Chờ cô làm gì chứ?
Tuy rằng hai người cùng từng chơi game với nhau nhưng cô cứ có cảm giác Hề Mạn bây giờ khác rồi, khác với trước đây, hình như cô ta tới để trả thù.
Thời Sênh vừa bước ra khỏi phòng học, tiến vào trong gió lạnh, đi về phía cái cây mà Hề Mạn đang đứng.
Hề Mạn nhảy từ trên cây xuống, cánh hoa tường vi bị cô ta tác động nên bay loạn đầy trời, tầm mắt của hai người bị cánh hoa ngăn cản.
“Làm gì, muốn đánh nhau à?” Thời Sênh khoanh tay trước ngực, nhìn Hề Mạn với dáng vẻ Lưu Manh.
“Thanh Yến đang ở đâu?” Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hề Mạn lộ ra vài phần lạnh lùng và quyết tuyệt.

“Sao tôi biết được chứ.” Thanh Yến xuất quỷ nhập thần, toàn là hắn tới tìm cô chứ cô đâu biết bình thường hắn ở đâu đâu.
“Cô và hắn có quan hệ không bình thường, chắc chắn cô biết hắn ở đâu.” Hề Mạn không tin, cứ nhìn chằm chằm vào Thời Sênh như sợ sẽ bỏ qua sắc thái gì đó trên mặt cô vậy.
Thời Sênh bĩu môi: “Cô tin hay không thì tùy, dù sao tôi cũng không biết.
Hề Mạn hơi im lặng: “Cô sẽ hối hận khi ở bên hắn.”
Cánh hoa tường vi rào rạt rơi từ trên không trung xuống.

Thân ảnh Hề Mạn như ẩn như hiện, sau đó liền biến mất trong đám mưa hoa.

Gió lạnh thổi qua, những cánh hoa tường vi như mây gió thoảng qua, biến mất không còn thấy bóng dáng, tăm hơi đâu nữa.
“Có phải Hề Mạn đã tới đây không?” Giọng Cảnh Mộ vang lên từ phía sau.
Đã lâu rồi Thời Sênh chưa nhìn thấy đồng chí nam chính chậm chạp lề mề này, không phải bọn họ không chạm mặt mà căn bản là Cảnh Mộ không tới trường.
Vẻ mặt Cảnh Mộ có vẻ mệt mỏi, phong trần, hắn đứng dưới một gốc cây trụi lủi, gầy gò tới mức có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Trong khoảng thời gian này, vị nam chính đại nhân nhà chúng ta đã trải qua những chuyện gì thế nhỉ?
Đúng lúc này, Lương Sắt cũng chầm chậm đi xuyên qua gió lạnh, ánh mắt tĩnh lặng đảo qua người Cảnh Mộ rồi rơi xuống người Thời Sênh.
Ba người đứng thành hình tam giác, chẳng ai nói gì.
“Nói chuyện đi.” Cuối cùng, Lương Sắt là người lên tiếng.
Cảnh Mộ không phản đối.
Thời Sênh thì không có ý kiến gì.

Tìm một quán nhỏ ngoài trường học và cùng ngồi xuống.
Thời Sênh một mình ngồi một bên.

Cảnh Mộ và Lương Sắt đành phải ngồi cùng nhau ở một bên.

Khoảng cách giữa Cảnh Mộ và Lương Sắt rất xa, rõ ràng là không có gian tình gì.
Lần này vai chính có vẻ kỳ quái, không biết là muốn làm gì nữa.
Lương Sắt nhấp một ngụm cà phê rồi mới nói: “Tên tôi là Lương Sắt, là truyền nhân đời thứ 57 của Lương gia Bắc Lăng.

Tôi muốn điều tra cho rõ chuyện năm đó Lương gia bị gϊếŧ cả gia tộc, nhưng manh mối bị ngắt ở chỗ Thanh Yến.”
Lương Sắt không có vòng vèo mà đi thẳng vào chủ đề.
“Thế thì sao?” Liên quan gì tới bản cô nương hả?
“Thanh Yến đang ở đâu?” Lương Sắt nhìn Thời Sênh.
“Tại sao cô lại nghĩ rằng tôi sẽ nói cho cô biết?” Cô không làm chuyện bán đứng vợ mình đâu.
Cảnh Mộ có vẻ không ngoài ý muốn với thân phận truyền nhân đời thứ 57 của Lương gia Bắc Lăng của Lương Sắt, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên.

Hai người như thể hai kẻ xa lạ, đừng nói là tóe lửa, ngay cả tí tàn lửa cũng chẳng có.
Nhị Cẩu Tử, có phải mi đưa nhầm cốt truyện rồi không thế?
Hai đứa thiểu năng trí tuệ này bị sửa thành cái gì rồi, không đến mức sửa luôn cả tuyến chính tình yêu của họ đấy chứ?
Còn có định để cho người ta hủy CP không đây!
“Tôi cũng đang tìm Thanh Yến.” Cảnh Mộ nói: “Giờ huyết tộc đang rối loạn, tôi có một số việc cần phải hỏi Điện hạ Thanh Yến.”
Nhưng vị Điện hạ Thanh Yến này, trừ phi hắn chủ động xuất hiện, nếu không chẳng ai tìm được hắn hết.
Bọn họ cũng biết, quan hệ của Thời Sênh và Thanh Yến không bình thường, thế nên mới đặt chủ ý lên người cô.
Nhưng mà…
Ông đây cũng có biết cái quái gì đâu!
“Nếu bạn học Trì Tây biết Điện hạ Thanh Yến ở đâu thì mong hãy báo cho tôi một tiếng.” Giọng của Cảnh Mộ khá ôn hòa.
“Tôi không biết.” Thời Sênh đứng lên, “Nếu chỉ nói chuyện này thì thật xin lỗi, tôi không biết.

Cho dù tôi có biết thì cũng sẽ không nói cho các người biết đâu.”
“Bạn học Trì Tây…” Cảnh Mộ muốn gọi Thời Sênh lại nhưng cô chẳng thèm để ý tới hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người bọn họ, cô ra khỏi cửa hàng.
Bên ngoài gió cực kỳ lạnh, chẳng khác nào dao cắt lên da thịt, Thời Sênh kéo kín quần áo rồi dầm người vào trong gió.
Rốt cuộc là Thanh Yến biết chuyện gì?
Năm đó hắn đã trải qua những cái gì?
Thời Sênh cũng không tò mò lắm những chuyện này, nhưng giờ vì hắn mà cô phải gánh không ít phiền toái, cô cần phải biết rõ ràng.
“Chính là cô ta…” Trong gió lạnh truyền tới âm thanh rất nhỏ.
Bước chân Thời Sênh hơi dừng lại, nhìn về một phía nào đó.
Từ sau tòa nhà bên cạnh vọt ra mấy bóng người, lao về phía cô.

Những người này rõ ràng là huyết tộc, hình như tới để bắt cô nên không ra tay tàn độc lắm.
Đối phương không ra tay tàn độc nhưng Thời Sênh cũng không nể nang gì.
Mấy tên huyết tộc nhanh chóng bị Thời Sênh xử lý sạch.
Nhưng cái này mới chỉ là bắt đầu, càng lúc càng có nhiều huyết tộc tới bắt cô, bọn chúng cũng chẳng nói gì, chỉ muốn bắt cô, Thời Sênh hoàn toàn không biết bọn họ muốn bắt mình về làm gì nữa.
Thời Sênh giải quyết xong vài tên huyết tộc liền bực bội đến thẳng tòa lâu đài cổ lúc trước.
Thanh Yến đã từng dẫn cô tới nên cô nhớ rõ cách đi vào, lúc cô vào tới nơi, một đám huyết tộc đang họp hành.
Một đám huyết tộc ăn mặc lịch sự ngồi trên bàn tròn bị dọa nhảy dựng khi Thời Sênh xuất hiện.

Nhưng dù gì cũng là nhân vật cấp thủ lĩnh của huyết tộc, rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Thời Sênh không đợi bọn chúng hỏi chuyện mà tiến lên, đầu tiên là bổ đôi cái bàn tròn trước mặt bọn họ để ra oai phủ đầu trước.
Cô vung thiết kiếm chỉ thẳng vào mặt tên huyết tộc gần nhất, mang theo một bụng lửa giận chất vấn: “Các ngươi bị điên hết rồi đúng không, bắt ông làm gì hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play