Lương Sắt quay đầu lại nhìn về phía Thanh Yến.
Ánh mắt Thanh Yến hơi đảo qua tên huyết tộc vừa chỉ đích danh mình.
Tên huyết tộc đó lập tức đờ người, tiếp theo thân mình hắn đột nhiên nổ tung, máu tươi bắn đầy lên người những huyết tộc ở xung quanh.
Mọi người đều đứng yên tại chỗ, không thể động đậy.
Thanh Yến rũ mắt xuống, giọng điệu lạnh nhạt, “Không nhớ rõ.”
“Điện hạ Thanh Yến, lúc trước ngài cũng tham dự đúng không?” Tinh Qua chẳng thèm quan tâm tới cánh tay dính đầy máu, chậm rãi tiến lên, “Tại sao cậu cả Lương gia lại điên cuồng săn gϊếŧ huyết tộc như thế, chuyện này ngài cũng là người rõ ràng nhất.”
Giọng Thanh Yến vẫn đạm mạc như cũ, “Không nhớ rõ.”
Tinh Qua có vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, “Điện hạ Thanh Yến, ngài sợ người bên cạnh ngài biết ngài đã trải qua những gì sao? Thời gian có thể vùi lấp chứng cớ phạm tội nhưng không thể vùi lấp được sự thật, năm đó ngài…”
Thân thể Tinh Qua đột nhiên bay lên, đập vào cây cột sau lưng rồi rơi xuống đất.
Tinh Qua bò dậy, duỗi tay lau khóe miệng, ánh mắt biến hóa vài lần rồi cũng không tiếp tục nói nữa.
Hề Mạn cũng bò dậy, cô ta kéo cái váy đỏ diễm lệ của mình, tập tễnh bước về phía Thanh Yến, “Thanh Yến, có phải Lương Việt do ngươi gϊếŧ không?”
“Không phải.” Lần này, Thanh Yến lại cho một đáp án cực kỳ chuẩn xác.
“Vậy hắn đã chết thế nào?” Hề Mạn không thể khống chế cảm xúc được nữa, gương mặt xinh đẹp và quyến rũ lúc này toàn là phẫn nộ, “Hắn mạnh như thế, ngoại trừ ngươi ra, còn ai có thể gϊếŧ được hắn?”
Thanh Yến cầm lấy tay Thời Sênh, hơi siết chặt, dường như sợ Thời Sênh sẽ bỏ trốn khỏi mình.
Nhưng Thời Sênh lại nhẹ nhàng nắm lại.
Thanh Yến như thấy an tâm hơn, “Không biết.”
Hắn nói xong liền nắm tay dắt Thời Sênh ra ngoài.
“Đứng lại!” Lương Sắt quát lớn, “Lương gia bị gϊếŧ cả nhà có liên quan gì tới ngươi hay không?”
Thanh Yến cũng không dừng lại.
Hắn vẫn bước đi thong thả như cũ, âm thanh không nhanh không chậm, “Không nhớ.”
Dứt lời, trước mắt Thời Sênh đột nhiên biến đổi, bọn họ lại trở về ngõ nhỏ lúc trước, lúc này trời đã tờ mờ sáng, không biết con gà trống do nhà nào nuôi gần đó cất tiếng gáy o o, tiếng gáy cực kỳ trong trẻo và vang vọng.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần lên cao, gió thổi nhè nhẹ mang theo giọng nói của cô truyền vào tai Thanh Yến: “Cho dù anh đã từng trải qua những chuyện gì, cho dù cả thế giới này là kẻ địch của anh thì em cũng sẽ đứng về phía anh.”
Thanh Yến rũ hàng mi dài để ngăn cản cô nhìn thấy cảm xúc trong mắt hắn: “Có lẽ anh thật sự là chủ mưu vụ án gϊếŧ cả Lương gia thì sao?”
“Vậy em sẽ vì anh đổi trắng thay đen.”
Dù anh có sai thì trong mắt em vẫn là đúng.
Đúng và sai vốn không có ranh giới gì, sao có thể phân biệt rạch ròi một người hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai được chứ.
Thanh Yến khẽ cười.
Hắn ôm Thời Sênh, cọ nhẹ vào cổ cô rồi cắn một ngụm, cảnh tượng xung lại một lần nữa thay đổi.
Thời Sênh ngã xuống chiếc giường mềm mại.
“Ưm…” Thời Sênh rên lên một tiếng khe khẽ làm Thanh Yến bừng tỉnh.
Hắn hôn lên miệng vết thương trên cổ Thời Sênh, cầm lấy tay cô, một lát sau giúp cô sửa sang lại quần áo rồi chống người lên, nhìn xuống người nằm bên dưới.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy cô, hắn đã thấy thích rồi.
Muốn máu của cô, muốn hôn môi cô, muốn cùng cô gần gũi hơn một chút.
Trong trí nhớ của hắn, trước giờ hắn chưa từng gặp ai có thể làm hắn mê muội, mất khống chế như thế, sự mê muội ấy như khảm sâu vào linh hồn, dung nhập vào xương máu.
Hắn lại cúi đầu xuống lần nữa, cả người Thời Sênh lại bắt đầu nóng lên.
Người Thanh Yến rất lạnh, giống như một khối băng lớn giữa mùa hè chói chang.
Thời Sênh chỉ hận không thể dán chặt vào người hắn.
Ý thức cô dần trở nên mơ hồ, thân thể như sắp bị đốt cháy vậy.
Dường như cô nghe thấy tiếng gì đó nhưng lại chẳng nghe rõ hắn đang nói gì.
Âm thanh bên tai dần im ắng rồi chìm nghỉm vào bóng đêm.
…
Lúc Thời Sênh tỉnh dậy thì đã là chiều hôm sau.
Mặt trời đã ngả về Tây, con rắn sặc sỡ ở ngay trong tầm tay cô, đang mở to đôi mắt nhìn cô.
Thời Sênh duỗi tay chạm vào cái mào của nó một chút.
Con rắn lập tức xoắn lại, nghiêng đầu đánh giá Thời Sênh một lúc rồi mới lại thò đầu lên.
Không biết đây là loại rắn gì mà lại có mào lớn như thế.
Con rắn dùng đỉnh đầu cọ vào tay Thời Sênh, sau đó dùng đuôi cuốn một bó hoa tường vi nhét vào tay cô rồi nhanh như chớp trườn ra phía cửa sổ và biến mất.
Thời Sênh cầm lấy bó hoa tường vi kia, dưới bó hoa có treo một hộp nhỏ.
Thời Sênh sáng suốt không mở hộp ra nhìn.
Ai mà biết mở ra rồi sẽ thấy cái gì chứ?
Thứ mà hắn đưa có bao giờ tốt lành gì đâu.
Thời Sênh lật chăn rời giường, cả người thoải mái sáng láng, cũng không có cảm giác dính nhớp của mồ hôi, cũng chẳng có cảm giác gì khác…
Thời Sênh mở cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tinh Thuần đang đứng ở ngay cửa phòng: “Chị, chị dậy rồi ạ?”
Trên sofa phòng khách còn có người đang ngồi.
Thời Sênh: “…”
Ghét nhất cái bọn quỷ hút máu chết tiệt này.
Biết thuấn di thì giỏi lắm hả?
“Tiểu Thuần, giờ đã đi được chưa?” Tinh Qua đứng lên từ sofa, tầm mắt đảo qua người Thời Sênh, nói một câu như đang cảm thán: “Thanh Yến lại lấy nước Trường Sinh cho cô uống, cô thật lợi hại đấy!”
“Mang em gái bảo bối của anh nhanh cút đi!” Thời Sênh chỉ về phía cửa sổ, mặt mày lạnh nhạt.
“Cô không muốn biết hắn đã từng trải qua cái gì à?” Tinh Qua đột nhiên cười xấu xa với Thời Sênh, cả khuôn mặt cũng lập tức thay đổi.
“Không có hứng thú.”
“Là không có hứng thú hay là sợ biết mấy chuyện đó?” Tinh Qua đi vòng qua sofa, nhìn thẳng vào Thời Sênh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, “Tôi nói cho cô biết, Thanh Yến vì một ả đàn bà nên mới xuất hiện tranh chấp với Lương Việt đấy, ngay cả như thế mà cô cũng không thấy tức giận à?”
Thời Sênh híp mắt nhìn anh ta, nụ cười trên mặt Tinh Qua quá mức quen thuộc.
Cô lập tức nhấc chân lên đá: “Mộ Bạch, anh bị thần kinh rồi!”
Tinh Qua tránh khỏi cú đá của Thời Sênh, thuấn di đến một chỗ khác trong phòng, “Tôi nói này, tôi đã thay đổi kiểu người rồi mà cô vẫn nhận ra tôi à? Cô yêu tôi đến mức nào thế?”
Thời Sênh lạnh lùng lườm hắn.
Mộ Bạch nhướng mày, cười cực kỳ ưu nhã và đẹp trai: “Vừa rồi tôi nói thật đấy, Thanh Yến và Lương Việt có mâu thuẫn với nhau vì một cô gái là thật.”
“Sao hả? Lại đứng về phía Linh rồi sao?” Thời Sênh liếc Mộ Bạch.
Mộ Bạch lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi tới để báo cho cô một tin không được tốt lắm.
Linh đã bắt đầu hành động rồi.
Cô không thể ở trong này nữa, nếu không Linh sẽ chiếm được thời cơ trước.”
“Anh đột nhiên nói cho tôi cái tin này là có mục đích gì hả?” Không có việc thì sẽ không lên điện Tam Bảo.
“Đương nhiên giờ tôi đã ở phe cô rồi, phần thắng của cô lớn hơn một chút mà.” Mộ Bạch mỉm cười.
Thời Sênh cười nhạo: “Sao anh biết phần thắng của tôi lớn hơn một ít hả? Giờ ở bên ngoài kia, Linh mới là chúa tể, chỉ cần nó ra lệnh một tiếng thì trong sáu đại tinh hệ, có ai dám đối đầu với nó chứ?”
“Trực giác.” Mộ Bạch tỏ vẻ khoe khoang, “Cô đừng coi thường trực giác của tôi.
Tôi đã dựa vào trực giác để sống tới tận bây giờ đấy.”
“Vậy sao anh không dựa vào trực giác của anh để trở thành chúa tể luôn đi?”
Mộ Bạch: “…” Cô thật là chẳng biết nói đùa tí nào!
Đã bảo là không công kích người quen cơ mà!
Không thể tức giận, phải ưu nhã.
Mỉm cười.
Mộ Bạch lại lập tức mỉm cười như cũ: “Thời Sênh, giờ tôi không nói đùa với cô nữa, điều kiện mà Linh và Cesar đạt được cùng nhau không thể tin được đâu, nó chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi.”