“Bọn họ muốn đánh thì cậu cứ để họ đánh với nhau đi.” Tinh Qua đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối, “Dù có chết thì cũng là tại bọn họ, có cần cậu phải chịu trách nhiệm đâu, sao cậu cứ phải cản họ làm gì?”
“Tinh Qua, rõ ràng cậu biết quy củ.” Cảnh Mộ tỏ vẻ nghiêm túc.
Tinh Qua nhún vai, thái độ chẳng sao hết, “Cậu biết, tôi không thuộc sự quản lý của cậu.”
Cảnh Mộ: “…”
Tinh Qua xoay người rời đi nhưng tay vẫn còn vẫy vẫy, “À phải rồi, báo cho các người một tin không tốt lắm, vị kia đã tỉnh rồi, Thánh Chiến cũng chuẩn bị bắt đầu.”
Trong đáy mắt Hề Mạn xẹt qua sự tăm tối, “Anh nói thật sao?”
“Hề Mạn.” Tinh Qua quay đầu lại, trên gương mặt đẹp trai xuất hiện vẻ trào phúng, “Nếu tôi là cô thì tôi sẽ lập tức lăn lại vào trong quan tài ngủ say thì hơn.”
Sắc mặt Hề Mạn lập tức thay đổi.
Tinh Qua thu lại ánh mắt, tiếp tục tiến về phía trước, “Dùng máu tươi hiến cho Thánh Chiến, nhạc dạo đã nổi lên, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Nhạc dạo bắt đầu từ khi nào?” Thân mình Cảnh Mộ lóe lên, ngăn Tinh Qua lại, “Tại sao bọn tôi lại không nhận được một chút tin tức nào?”
Thánh Chiến của huyết tộc giống như một lời nguyền rủa, mỗi lần Thánh Chiến bắt đầu thì sẽ có dự báo từ trước, cái này gọi là nhạc dạo, báo cho tất cả các huyết tộc rằng Thánh Chiến sắp bắt đầu.
Nhưng sao hắn lại chẳng nhận được một chút tin tức nào vậy?
“Những chuyện xảy ra gần đây còn chưa đủ nhiều hay sao?” Tinh Qua nửa thật nửa đùa ném xuống một câu rồi rời đi.
Sau khi Tinh Qua bỏ đi, Hề Mạn liếc nhìn Thời Sênh.

Trước khi Thời Sênh ra tay thì cô ta đã thuấn di bỏ đi.
Thời Sênh không biết thuấn di: “…” Biết thuấn di thì ghê gớm lắm sao!
Mẹ!
Sau khi Hề Mạn đi rồi, ngõ nhỏ lại khôi phục vẻ yên tĩnh, ánh đèn đường vàng vọt, tiếng người ồn ào náo động.
Cảnh Mộ đứng dưới đèn đường, vẻ mặt vừa ngưng trọng, vừa phức tạp.
Cuối cùng, Cảnh Mộ cũng mang theo tâm sự mà đi, chỉ còn lại mỗi mình Thời Sênh đứng đó.

Thời Sênh: “…” Vừa rồi cô định làm gì ấy nhỉ?
Đám thiểu năng trí tuệ này!
Quay lại, đánh nhau đi!
“Này.”
Thời Sênh xoay người nhìn về phía đầu ngõ.
Tinh Qua đi rồi lại quay lại, hoa văn trên chiếc quần xà lỏn càng thêm quỷ dị dưới ánh đèn đường.
“Lúc trước cô cứu em gái tôi một mạng, ân tình tôi đã trả cho cô rồi, chúng ta coi như thanh toán xong.”
Vẻ mặt Thời Sênh đần ra, cần lời giải thích?
“Cô ả Hề Mạn kia không dễ lừa đâu, cô mau chạy trốn nhanh đi.

Tôi cũng chỉ có thể giúp cô một lần này thôi.” Tinh Qua tiếp tục nói.
Đầu óc Thời Sênh hơi chuyển động, khóe miệng giật giật: “Vừa rồi là anh lừa bọn họ hả?”
“Cũng gần như thế.”
Thời Sênh: “…” Con mẹ nó, ai cần anh lừa bọn họ chứ, cái thằng đần này!
Biết ngay mà, cái thứ gọi là Thánh Chiến kia sao có thể để cho một vật hy sinh như cô gặp được chứ, kiểu gì cũng phải là nữ chính tình cờ gặp được mới đúng!
“Tôi biết cô đang nghĩ gì.” Tinh Qua bước tới dưới ánh đèn đường, “Đúng là cô rất mạnh, nhưng cô có biết thiên phú của Hề Mạn là gì không? Là phân thân.

Dù trong quá khứ có trải qua thánh chiến, chân thân của cô ta cũng rất ít khi xuất hiện.

Cô ả này tính tình giảo hoạt mà âm hiểm, rất khó đối phó.

Cô ta mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ say nên lực lượng của phân thân còn chưa mạnh lắm, thế nên cô mới dễ dàng đối phó với cô ta như thế.

Nhưng hôm nay, cô ta ăn thiệt thòi ở chỗ cô rồi thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô đâu.”
Thời Sênh híp mắt: “Tại sao anh phải nói cho tôi nghe mấy cái này?”
Tinh Qua ngáp một cái: “Đã nói là trả lại nhân tình cho cô rồi mà.”
“Trả nhân tình cho tôi ư? Tôi có yêu cầu anh nói cho tôi biết thiên phú của người cùng tộc với anh cho tôi sao? Thiên phú của Cảnh Mộ là gì? Cũng tùy tiện nói luôn cho tôi biết đi.”
Tinh Qua: “…”
Cô có thể nói đúng lý hợp tình hơn thế được nữa không?
Ai cho cô tự tin thế hả?
Tinh Qua cảm thấy mình đã lo lắng dư thừa cho cô gái này rồi.

Cô ta là một người rất kỳ quái, nếu không phải Tinh Thuần cứ bắt anh ta phải giúp thì anh ta chẳng muốn tới đây chút nào, giờ đã trả nhân tình xong rồi, anh ta cũng nên đi thôi.
Chờ đến khi cô ả Hề Mạn kia biết mình bị lừa thì kẻ xui xẻo chính là anh ta.
Tinh Qua nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Thời Sênh bị người ta chặn gϊếŧ giữa đường không thể hiểu được, sau đó lại có thêm một nhóm người nhảy ra, nhóm người này còn chưa nói rõ nguyên cớ thì đã tan cmnr.
Chắc chắn cô đã trải qua một ngày không thực rồi.
Thời Sênh ngẩn ngơ quay về biệt thự, gặp phải Trì Ninh ở cửa.

Trì Ninh đã uống rượu, nói chuyện cực kỳ lớn tiếng, chỉ vào Thời Sênh mắng như té tát: “Trì Tây, mày muốn làm gì hả, tại sao lại phá hỏng chuyện của tao ở trường?”
Thời Sênh mở cửa rồi đóng sầm lại, nhốt Trì Ninh ở bên ngoài luôn.

Trì Ninh bị đập đầu vào cửa, gào lên đau đớn.
Bà Trì nghe thấy âm thanh nên từ trên lầu đi xuống: “Làm gì thế hả? Trì Tây, mày đứng ở cửa làm gì thế? Tại sao Tiểu Ninh lại kêu ở ngoài cửa hả?”
Thời Sênh dùng đồ ở bên cạnh đập hỏng khóa cửa với vẻ điềm tĩnh, lộ ra một nụ cười với hàm răng trắng bóc, “Khóa hỏng rồi.”
Bà Trì: “…” Nghĩ bà ta mù mắt rồi chắc? Lại dám đập hỏng khóa ngay trước mắt bà ta như thế!
Bà Trì tức đến nỗi lông tóc dựng ngược, tiến lên định đánh Thời Sênh: “Cái con ranh chết tiệt này, ai cho mày lá gan… A!”
Thời Sênh túm lấy cổ tay bà Trì, hơi dùng sức một cái, một tiếng gãy giòn vang lên, rốt cuộc bà Trì cũng không thể tiếp tục mắng chửi được nữa.

“Tâm tình tôi đã không tốt mà các người còn muốn xông lên tìm hành.”
Nếu không phải di nguyện của nguyên chủ là muốn để các người nhìn thấy ông đây vênh váo thì đã sớm gϊếŧ cmn chết các người từ lâu rồi.
Thời Sênh buông bà Trì ra, phủi quần áo, thong thả đi lên lầu trong ánh mắt kinh hãi của bà ta.
Đèn hành lang không biết hỏng từ lúc nào.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn một lúc rồi lại đi xuống lầu.

Bà Trì đang gọi điện thoại, thấy cô đi xuống thì lập tức chết đứng tại chỗ, dường như sợ Thời Sênh đột nhiên ra tay.
“Dì Tuệ!” Thời Sênh hướng về phía phòng bếp gọi một tiếng.
“Vâng.” Dì Tuệ đi từ trong bếp ra, không dám nhìn bà Trì, “Cô chủ, có chuyện gì thế?”
“Đèn hành lang hỏng rồi.” Thời Sênh chỉ lên lầu, “Dì cho người tới đổi bóng khác đi nhé!”
Trước kia biệt thự chỉ có mình dì Tuệ, nhưng từ sau khi bà Trì trở về thì đã thuê thêm người làm.

Dì Tuệ lập tức bảo người đi thay bóng đèn, tạo nên thế đối lập với bà Trì đang chết đứng trong phòng khách và tiếng Trì Ninh đang đá cửa ở bên ngoài đầy tức giận.
Nhóm người hầu cũng không dám tò mò xem có chuyện gì đang xảy ra, sau khi làm xong bổn phận của mình thì lập tức rời khỏi phòng khách.
“Cô chủ, đổi xong đèn rồi.”
Thời Sênh gật đầu, lại một lần nữa đi lên lầu, nhưng mà khi cô đi lên hành lang thì lại phát hiện đèn vẫn không sáng như trước.
Thời Sênh: “…”

Lần đầu tiên là vô tình, lần thứ hai chắc chắn là cố ý rồi.
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra và đi về phòng mình.

Cô mở cửa ra, không phát hiện ra dấu vết người khác xâm nhập vào.

Cô cẩn thận kiểm tra lại một lần, tìm hết mọi ngóc ngách, cuối cùng kết luận là không có ai.
Vậy rất có thể là đang ở trong phòng khác.
Thời Sênh đóng cửa phòng lại, quyết định không thèm để ý tới nữa, có trộm vào nhà cũng chẳng phải chuyện của cô.
Trì Ninh và bà Trình ầm ĩ ở ngoài phòng khách tới tận nửa đêm, gọi điện tố cáo với ông Trì đang ở nước ngoài.

Sau đó Trì Ninh lại chửi ầm lên ở trong phòng khách một trận.

Nếu cậu ta và Thời Sênh không phải người cùng nhà thì chắc đã lôi cả 18 đời nhà cô ra mà chửi rồi.
Thời Sênh bị ồn ào không ngủ được, rời giường, chuẩn bị đi xuống đánh ngất cái kẻ đang làm ầm ĩ dưới phòng khách rồi ném ra ngoài.
Hành lang tối om om, tiếng chửi trong phòng khách vang vọng trên hành lang vô cùng rõ.

Thời Sênh bước đi trên tấm thảm dày.

Đột nhiên một cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, một bàn tay kéo cô vào trong bóng đêm.

Thời Sênh lập tức lấy thiết kiếm ra, kề lên cổ đối phương.
Đối phương lại nhanh chóng né được thiết kiếm, túm lấy tay cô, đè cả cô và thiết kiếm và tường.

Đối phương lập tức ghé sát cô, không cho cô có bất kỳ cơ hội chống cự nào, há miệng cắn vào cổ cô một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play