Rễ cây bao vây toàn bộ màn trướng lại, ánh sáng càng lúc càng tối.

Kính Lâm không biết Thời Sênh đã biến mất từ lúc nào.

Đến khi hắn phát hiện ra bên cạnh đã không còn bóng dáng cô nữa.
Nơi này lớn như vậy, cô không thể trốn đi được.
Khả năng duy nhất là cô đi ra ngoài rồi.
Kính Lâm liếc nhìn Tự Cẩm đã bị ánh sáng màu xanh lục bao phủ toàn bộ, bước đi về phía đường biên giới.
Nhưng hắn không đi ra ngoài được, bức màn trướng đã chặn hắn lại.
Kính Lâm nhìn ra bên ngoài qua khe hở giữa những rễ cây giao nhau, bên ngoài mọi người đang chiến đấu, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Thời Sênh.
Kính Lâm nhìn vào một lá bùa Thời Sênh dán bên trong.

Hắn tiến lên định xé đi, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào lá bùa đã bị một dòng điện kích trúng, cả người tê dại, cơ thể một lát sau vẫn chưa cử động được.
Kính Lâm thử liên tục mấy lần, nhưng kết quả vẫn vậy.
Trên đỉnh đầu đột nhiên sáng bừng.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn.

Rễ cây đang tản đi, nghiêng lên trên, ám tinh linh đang ngồi trên vương tọa, giống như một vị quân vương liếc nhìn xuống dưới.
Kính Lâm kéo mũ lên, che chắn thứ ánh sáng chói mắt kia lại.
Người bên ngoài đều bị rễ cây bắt lấy, có người đã chết, nhưng cũng có người vẫn còn sống.
“Ái chà, sao tiểu tinh linh của ngươi cũng bỏ rơi ngươi thế này?” Ám tinh linh không nhìn thấy Thời Sênh, tỏ vẻ kinh ngạc, gương mặt hả hê, “Kính Lâm, làm vua tinh linh như ngươi quá thất bại rồi.”
Hắn không tin Thời Sênh lại bỏ rơi hắn, chắc chắn là cô đã đi làm gì đó rồi.
Cô để hắn ở đây, chứng tỏ nơi đây an toàn tuyệt đối.

Cô sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Kính Lâm có chút kỳ quái, tại sao hắn lại có suy nghĩ như vậy chứ?
Đá bay những suy nghĩ kỳ quái đó, Kính Lâm nhìn thẳng vào ám tinh linh, “Ngươi đến đây làm gì?!”
Ám tinh linh vẫy tay, rễ cây dưới đất lập tức tản ra xung quanh, xông vào xung quanh rừng rậm.

Hắn nghi ngờ con tinh linh này sẽ tập kích.
Làm xong những chuyện này, ám tinh linh mới thấp giọng cười, “Kính Lâm, sao ngươi lại không nghe lời vậy? Tìm chỗ trốn đi, không chừng còn có thể sống lâu hơn một chút, cứ muốn làm những chuyện này.

Ngươi tưởng bây giờ ngươi còn có thể ngăn cản được ta hay sao?”
Ánh mắt hắn dừng lại trên cây sinh mệnh vẫn khô héo.

Hai cái cây này tương sinh tương khắc, hắn không muốn nhìn thấy cây sinh mệnh sống lại.
“Ta không muốn ngăn cản ngươi.” Giọng điệu Kính Lâm điềm nhiên.

Không biết từ lúc nào, ý thức về trách nhiệm trong lòng hắn đã vơi đi rất nhiều, cho dù ngay cả suy nghĩ cứu tộc nhân cũng bắt đầu nhạt đi.
Thế giới của hắn đang bị một người cuốn sạch, chỉ còn lại một mình cô.
Ám tinh linh hơi nhướng mày lên, vẻ mặt vô cùng phô trương, “Ồ, đức vua của ta lại đổi tính rồi sao, không canh cánh nỗi lo về đại lục, muốn cứu vớt thế giới nữa sao?”
“Không hợp ý ngươi sao?” Bây giờ hắn chỉ muốn biết cô đang ở đâu.
Ám tinh linh thổn thức, “Kính Lâm, không phải là ngươi đang gạt ta để ta buông lỏng cảnh giác đấy chứ? Ta không dễ bị lừa thế đâu.

Hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây.”
Hắn vung tay lên, đám rễ cây đang cuốn người bắt đầu siết chặt hơn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng tận phía chân trời.
Thế nhưng đúng lúc này biến cố lại đột nhiên xảy ra.

Phong Tư giãy ra được rễ cây, một kiếm chém đứt mấy cái rễ cây đang cắn người, cứu người đó ra.
Rễ cây vây họ thành một vòng tròn, điên cuồng tấn công họ.
Ám tinh linh nhìn xung quanh.

Hắn không hề lo lắng, thế nhưng Phong Tư là người có vầng hào quang nữ chính, nhanh chóng dứt mấy rễ cây đó ra được, hướng về phía ám tinh linh tấn công.
Hai mắt Phong Tư đỏ lên, đáy mắt toàn là sát khí.

Nếu không phải là vì con ám tinh linh này, thì có lẽ những chuyện này đã không xảy ra, Tự Cẩm đã không…
Nghĩ đến Tự Cẩm, lửa giận trong lòng Phong Tư không thể áp chế được.
Ám tinh linh đang ở thời kỳ thực lực đỉnh cao, Phong Tư mấy lần liền bị đánh xuống, nhưng lần nào cô ta cũng trèo lên được, ý chí vô cùng kiên định.
Ám tinh linh một lần nữa đánh Phong Tư xuống.

Cô ta rơi vào giữa những chiếc rễ cây, tay chân đều bị rễ cây siết chặt.
Ám tinh linh nhảy xuống bên cạnh cô ta, chân giẫm lên ngực cô ta, ấn cô ta xuống, “Phong thống lĩnh, nơi đây bây giờ là thiên hạ của ta.

Ngươi muốn đấu với ta là chuyện không thể nào.”
“Tiểu Phong Nhi!” Nam tử áo đỏ gào lên nhào tới.

Ám tinh linh không đề phòng, lảo đảo một chút, buông Phong Tư ra.
Nam tử áo đỏ chém đứt rễ cây trên người Phong Tư, kéo cô ta đứng dậy.
“Muốn chết à!” Lửa giận nổi lên, ám tinh linh giơ tay lên, bộ rễ cây to lớn đã nhào tới.
“Tiểu Phong Nhi, cẩn thận!” Nam tử áo đỏ thân hình lóe lên, chắn trước mặt Phong Tư.

Rễ cây cắm phập một cái vào trong người hắn.

Rễ cây bên dưới quấn lấy hai chân hắn, kéo hắn hất văng xuống đất.
Phong Tư chỉ kịp nắm lấy y phục hắn.

Xoẹt một cái, tiếng y phục bị xé rách.

Nam tử áo đỏ bị kéo vào trong vô số rễ cây.
Phong Tư ngây người trong khoảnh khắc, sau đó giống như phát điên gϊếŧ về hướng đối diện.

Người chết càng lúc càng nhiều, mặt đất nhuộm đỏ máu tươi, không khí trải đầy mùi máu tươi tanh tởm.

Khắp nơi đầy rẫy những mẩu chân tay bị rễ cây kéo đi rơi rớt ra.
Toàn thân Phong Tư toàn là máu, nhưng cô ta dường như không hề cảm thấy đau đớn.

Rễ cây bị chém đứt bên cạnh cô ta đã chất cao như núi.
Cô ta tê dại vung vũ khí lên, chém rễ cây vừa tấn công đến, mỗi khi cô ta muốn đến gần ám tinh linh sẽ có rất nhiều rễ cây nhào về phía cô ta.

Ám tinh linh dường như muốn nhìn xem cô ta có thể giãy giụa được đến khi nào.
Cô ta không thể chết.
Cô ta không thể chết.
Lúc này trong đầu Phong Tư toàn là suy nghĩ này.
Phong Tư một lần nữa phá tan những rễ cây phòng ngự, phi thân lên cao.
Ám tinh linh không tấn công Phong Tư ngay lập tức, mà đến khi cô ta sắp đến gần mình mới vung tay lên triệu hoán rễ cây.

Rễ cây từ dưới đất ngoi lên, rễ cây loang lổ vết máu từ bốn phương tám hướng nhắm chuẩn vào Phong Tư.
Phong Tư không để ý đến những rễ cây đó mà xông thẳng vào ám tinh linh.
Bàn tay giơ lên của ám tinh linh hạ xuống.
Rễ cây như thanh kiếm sắc bén bắn về phía Phong Tư.

Nhưng khi gần chạm đến lòng bàn tay cô ta liền dừng lại, sau đó rớt mạnh xuống đất.

Tất cả rễ cây nhanh chóng khô héo bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Trận chiến kịch liệt đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ám tinh linh bất chợt có một dự cảm chẳng lành.

Hắn quay đầu nhìn về nơi xa.
Mặt đất sáng lên, có thể nhìn rõ điểm đen nơi giao hòa giữa trời và đất ở xa xa, lúc này đang khuynh đảo, rồi biến mất…
Sao có thể…
“Mau nạp mạng!” Ánh mắt Phong Tư sắc bén, sát khí đằng đằng nhào tới ám tinh linh, đâm thẳng vũ khí trong tay vào trong cơ thể hắn.
Ám tinh linh hoàn hồn lại từ trong cơn khϊếp sợ, đá bay Phong Tư ra, giơ tay lên điều khiển một đạo ánh sáng màu đen hình cung đánh về phía Phong Tư.

Ánh sáng hình cung xẹt qua ngực Phong Tư, thân hình cô ta cứng đờ tại chỗ, con ngươi hơi mở to, giống như không thể tin được, lại giống như phẫn nộ không cam lòng.
Ám tinh linh vỗ cánh, nhanh chóng bay về phía xa kia.
Kính Lâm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn chắc chắn rằng, tất cả mọi chuyện này đều có liên quan đến Thời Sênh.
Hắn không đi ra ngoài được, chỉ có thể lo lắng đi đi lại lại ở bên trong, đợi cô trở về… đợi cô trở về…
Kính Lâm đập hai tay lên bức màn trường, vùng lông mày nhăn lại đầy tức giận, nhưng hắn lại như không có cảm giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play