Cây cột màu đen vẫn tiếp tục vươn lên cao, cho đến khi đâm sâu vào trong mây trời, mắt thường không nhìn thấy được tận cùng.
Trong tầng mây dường như có thứ gì đó đang rơi xuống, từng cái rễ cây khổng lồ đang tách khỏi cây cột kia như thiên nữ rắc hoa, phân tách khắp bốn phương tám hướng nơi vực sâu, giống như pháo hoa đang nổ trên khoảng trời chỗ vực sâu kia.
Nơi rễ cây đi qua, tất cả thực vật đều bị phá hỏng, rễ cây đâm vào lòng đất, mặt đất rung chuyển từng hồi.
Thời Sênh và Kính Lâm đã chạy đi khi rễ cây tiến đến.
Lúc này từ nơi xa xa có thể nhìn thấy đám rễ cây đó đang hủy diệt tất cả thực vật và sinh linh mà nó gặp phải.
Đùng đùng đùng…
Nơi vực sâu không ngừng vang lên tiếng động, cái cột do rễ cây kia hợp thành không ngừng từ dưới vực sâu dâng cao lên, cho đến khi bốn phía xung quanh vực sâu đều đầy rẫy rễ cây.
Cái bóng màu đen chầm chậm dâng lên từ vực sâu kia, đó là một cái… cây.
Một cái cây rất lớn.
Toàn bộ vực sâu dường như chính là cái hố của nó.
Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn cây đại thụ chọc trời vẫn còn đang liên tục sinh trưởng, cảm thán, “Cái cây này muốn lên tận trời à, to phi lý quá rồi đấy.”
Cái cây sinh mệnh đã to lắm rồi, thế mà bây giờ còn có một cái cây to hơn nó gấp mấy lần, hoàn toàn không khoa học chút nào.
Một cái cây sao lại to thế được chứ, có ăn sừng hươu cũng không to thế được đâu nhé.
“Đi.” Kính Lâm chủ động nắm lấy tay Thời Sênh, vẻ mặt trầm trọng.
“Sao thế?”
“Rời khỏi nơi đây.” Ngữ khí Kính Lâm có vài phần sốt sắng.
“Làm gì thế? Chẳng qua chỉ là một cái cây thôi mà? Sợ cái gì chứ?” Thời Sênh ngoài miệng có vẻ khó hiểu, nhưng thiết kiếm đã bay về phía xa.
Cây đại thụ vẫn đang sinh trưởng, bay đi rất xa vẫn có thể nghe được âm thanh vươn lên của nó, tán cây chọc trời che cả mặt trời, cho dù có bay ra rất xa cũng vẫn nhìn thấy được.
“Đó là cái gì?” Thời Sênh khó hiểu hỏi Kính Lâm.
“Cây tử vong.” Giọng Kính Lâm hơi trầm xuống, “Được sinh ra trong thời hỗn độn sơ khai cùng cây sinh mệnh.
Cây sinh mệnh có thể mang đến sự sống.
Cây tử vong chỉ mang đến cái chết.
Cây tử vong sẽ không ngừng sinh trưởng, cho đến khi thế giới này không còn sinh linh nào nữa, cho nên cây tử vong đã bị phong ấn lại.”
Hắn giơ tay đỡ trán, “Cây sinh mệnh chết đi, nên nó mới có cơ hội ra ngoài, đây chính là mục đích tại sao hắn lại trộm vương miện tinh linh.”
Hắn trong lời Kính Lâm nói có lẽ là hắc tinh linh kia.
“Hắn còn muốn hủy diệt cả thế giới, mục tiêu to lớn đấy, giỏi lắm.”
Kính Lâm nhìn sang, Thời Sênh nhếch miệng, để lộ ra nụ cười mỉm, vừa rồi cô không nói gì hết cả.
“Phải tìm ra vương miện tinh linh.” Kính Lâm thu hồi ánh mắt, nhìn về một hướng.
“Tìm cái gì chứ…” Thời Sênh đằng hắng, “Thế thì tìm thôi.”
…
Sau khi cây tử vong thoát khỏi phong ấn, rễ cây khổng lồ của nó giống như mầm bệnh lan tràn khắp nơi.
Động vật, thú tộc, thảm thực vật trong rừng, đều bị rễ cây hủy diệt.
Rễ cây giống như châu chấu vượt qua, rồng cuộn kết lại.
Rễ cây bị chém đứt, nó sẽ mọc ra trăm ngàn rễ cây khác, căn bản không thể đối phó được với nó.
Đại lục vừa bị dị thú tấn công, còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi đối với dị thú.
Dị thú vừa biến mất, tin tức còn chưa kịp truyền đi đã lại đến cái cây này.
Mọi người rối đến muốn chết quách đi.
Có phải họ đang nằm mơ bị rơi vào địa ngục không?
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã xảy ra bao nhiêu chuyện khó hiểu như vậy.
Trong lòng dù có sụp đổ như thế nào, nhưng ngoài việc tháo chạy, họ hoàn toàn không có cách gì để đối phó với cây đại thụ che khuất cả trời cao này.
Đầm đen ở sâu trong rừng, lúc này rất nhiều người đang bị cây đại thụ truy đuổi.
Những người cùng chạy về phía rừng sâu với Thời Sênh và đám ma thú khó đối phó kia đã sớm không thấy tăm tích đâu nữa.
Cả khu rừng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Rốt cuộc là sau đó cũng có người biết cây đại thụ kia là thứ đồ chơi gì.
Nhưng có biết cũng vô dụng, họ không biết làm thế nào để đối phó với hắn.
Chạy thôi!
Thời Sênh tìm thấy đầm đen mà hắc tinh linh kia nói, nước đầm đen kịt ùng ục nổi bong bóng, sương mù vất vưởng trên mặt nước.
Kính Lâm cởϊ áσ choàng, đi về phía đầm nước.
“Này, ngươi cứ thế mà xuống đó sao?” Thời Sênh kéo hắn lại, “Còn chưa biết dưới đó có gì, ngươi không phải là vua tinh linh à? Chẳng lẽ không triệu hồi được vương miện tinh linh à?”
Ngay cả kỹ năng này cũng không có, thì còn vua tinh linh làm gì chứ.
“Vương miện tinh linh thì khác.” Kính Lâm giãy khỏi Thời Sênh, “Ta xuống tìm, ngươi ngoan ngoãn đợi trên này.”
Hắn dầm mình vào trong làn nước đen kịt trong đầm.
Thời Sênh tức giận mắng chửi, sau đó cũng nhảy theo xuống dưới.
Nước đầm nhìn qua giống như nước sôi, thế nhưng khi cô nhảy xuống mới phát hiện nước đầm lạnh đến gai người.
Cô nhanh chóng rút ra mấy lá bùa dán lên người.
Phía dưới nước đầm giơ tay không nhìn rõ ngón tay, dạ minh châu cũng không có tác dụng gì, căn bản không thể chiếu sáng được nước đầm tối đen như mực.
Không nhìn thấy Kính Lâm đang ở đâu, cô chỉ có thể lần theo động tĩnh trong làn nước.
Nước đầm không sâu, Thời Sênh nhanh chóng giẫm được đến đáy, mềm mại như cát chảy, cũng lún sâu xuống dưới như cát chảy.
Mẹ kiếp!!!
Kiếm của ông đâu!!
Thời Sênh cố nén không nổi nóng, tay lần sờ trong làn nước, khó khăn lắm mới sờ được một thứ gì đó giống như cánh tay, kết quả sờ lên lại thấy tay nhơn nhớt, cô ghê tởm buông ra, đây là thứ đồ chơi gì không biết.
Cô liên tục sờ được nhiều thứ kỳ quái, đều là cảm giác buồn nôn trơn nhớt kia.
Tay Thời Sênh khua loạn lên trong nước, đầu ngón tay bỗng nhiên có độ ấm truyền đến, tiếp đó bàn tay bị ai đó nắm lấy.
Cả người cô đều đổ về sau, bị người đó ôm vào lòng, sau đó nhanh chóng ngoi lên mặt nước.
Người Kính Lâm ướt sũng, tóc dán chặt lên má, tuy trông nhếch nhác, nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn mỹ.
Hắn ôm Thời Sênh đi lên bờ, “Ngươi xuống đó làm gì?”
“Nếu không phải vì lo cho ngươi, thì ngươi tưởng ta muốn xuống đó chắc.” Thời Sênh vắt y phục trên người, nước đầm bị hút vào quần áo lúc này bị vặn ra lại là một màu trong suốt.
Kính Lâm giơ tay ra đặt lên bả vai cô, giúp cô hong khô y phục, “Tại sao ngươi không nghe theo ta lấy một lần?”
Lần nào cô cũng làm trái lại ý hắn, cứ muốn tự mình…
“Ngươi không nghe theo ta, tại sao ta phải nghe theo ngươi.”
Kính Lâm: “…” Hắn là vua tinh linh, nghe lời hắn chẳng phải là lẽ đương nhiên hay sao? Tại sao lại phải nghe lời ngươi, ngươi đâu phải là vua tinh linh!!
Kính Lâm cảm thấy có lẽ mình cũng điên rồi, không muốn tranh luận với Thời Sênh nữa.
Hắn lắc đầu thu tay lại, thay đổi để tài, “Vương miện tinh linh không có trong đó.”
“Không có?” Sao lại không có? Vương miện tinh linh mọc chân chạy đi chỗ khác rồi sao?
Còn có thể chơi trò chơi một cách tử tế được không chứ!!
Cứ giày vò mãi như vậy, sao lại phiền phức như vậy chứ.
“Đúng là có khí tức của vương miện tinh linh, nhưng không thấy nữa.” Kính Lâm nhìn đầm đen, có lẽ đã bị thứ gì đó đưa đi rồi.
“Vậy phải làm sao?” Thời Sênh nhìn bầu trời đen sì, “Ta đi chém cái cây đấy nhé.”
“Nó mà dễ đối phó như vậy thì đã không cần phải phiền phức như vậy rồi.” Kính Lâm tức giận nói.
Thời Sênh: “…” Ta cũng lợi hại lắm đó nha!
Không tin ngươi để ta đi chém thử xem.
Kính Lâm đương nhiên không đồng ý để Thời Sênh đi mạo hiểm.
Để đề phòng Thời Sênh đi chặt cây, Kính Lâm không thể không dắt Thời Sênh theo.
Không tìm được vương miện tinh linh thì không thể cứu sống cây sinh mệnh, không thể khôi phục lại cây sinh mệnh thì không thể giải cứu những tộc nhân đã bị đóng băng và… đối phó với cái cây kia.
Bây giờ vương miện tinh linh chính là đạo cụ quan trọng nhất.
Nhưng vương miện tinh linh như thể biến mất trong không khí.
Ngay cả vua tinh linh như Kính Lâm cũng không cảm nhận được khí tức của vương miện tinh linh.