Thời Sênh gặp lại đám người Phong Tư đã là mấy ngày sau.
Họ bị nhốt trong một thông đạo.

Dị thú chỉ còn lại hai con, những con khác không thấy đâu nữa.

Đội ngũ của họ cũng tổn thất gần một phần ba.
“Sao lại gặp phải ngôi sao chổi này nữa rồi.” Thời Sênh vừa xuất hiện đã có người phẫn nộ hét lớn.
“Nhìn thấy ta không vui sao?” Thời Sênh híp mắt cười.
Mọi người: “…” Vui cái khỉ gì, lần nào gặp phải cô ta cũng không có chuyện gì tốt đẹp.
“Đó là ai?” có người chú ý đến một người bọc áo choàng đi theo sau Thời Sênh, khuôn mặt đó khiến mọi người nhìn đến thất thần.

Kính Lâm không thoải mái lắm khi đối mặt với những ánh mắt như vậy, giơ tay ra lấy mũ đội lên rồi lùi về trong bóng tối.
“Đó là vua tinh linh.” Trong góc không biết có ai đã hô lên.
Trong đầu mọi người lướt qua ý nghĩ chẳng phải tộc tinh linh đã diệt vong rồi hay sao?
Giây lát sau đã chuyển biến thành vua tinh linh chẳng phải có thể giúp họ trị thương hay sao?
“Thì ra là vua tinh linh, không biết các hạ có thể ra tay tương trợ được không?” Tinh linh vốn lương thiện, chắc chắn hắn sẽ giúp đỡ chữa trị cho họ.
“Chúng ta có rất nhiều người bị thương, nếu các hạ nguyện giúp đỡ chữa trị, chúng ta sẽ rất cảm kích.”
Đây là suy nghĩ của người vừa hỏi.

Thế nhưng lúc này Thời Sênh đang đứng bên cạnh Kính Lâm, sao cô có thể để Kính Lâm ra tay được.
“Hi Vi?” Kính Lâm đè thấp giọng gọi cô.
Thời Sênh gắt gao nắm chặt lấy tay hắn, “Đừng quên mục đích của ngươi.

Bây giờ ngươi cứu những người này nhưng chưa biết chừng lúc nào đó họ sẽ phản bội lại.

Ta không muốn chuyện như vậy xảy ra lần nữa.”
Kính Lâm có thể giãy giụa đẩy Thời Sênh ra, thế nhưng hắn không hề dùng sức.
Từ nơi sâu thẳm trong lòng hắn lại tán đồng với lời cô nói.
Kính Lâm kinh ngạc, mấy ngày này hắn ở lâu với cô, có phải là não bị úng nước rồi không?
“Kính Lâm, sự lương thiện của ngươi có thể giữ lại cho một mình ta là đủ rồi.”
Câu nói cô nói ngày hôm đó, mấy ngày gần đây cứ như âm thanh ma quái văng vẳng bên tai hắn.
“Các hạ?”
Người ở đối diện hồi lâu sau không thấy có người đáp lại, không khỏi sốt sắng.
“Hắn thực sự là vua tinh linh sao? Không phải là nói bừa đấy chứ?”
“Tộc tinh linh đã diệt vong từ lâu rồi, sao có thể còn có tinh linh xuất hiện ở đây được chứ.

Ta thấy chắc chắn là giả rồi.

Vừa rồi ai nói hắn là vua tinh linh vậy?”
“Đi cùng với con yêu nữ kia thì sao có thể là vua tinh linh được?”
“Nói đúng lắm, loại người như con yêu nữ này sao có thể có quan hệ với vua tinh linh được, lãng phí tình cảm của chúng ta, vậy mà cứ tưởng có thể trị liệu được chứ…”
Yêu nữ Sênh: “…” Ta chính là tinh linh trong miệng mấy người nói đó, ông đây cũng có cánh đấy nhá!!
Đám người náo loạn một hồi, cuối cùng không biết tại sao lại nói đến chuyện hoàn cảnh của họ lúc này.
Lúc này Thời Sênh mới chú ý đến bên trong đám người họ không có Phong Tư và Hạ thống lĩnh, đều là một số người không quen biết.
Ở đây chỉ có một con đường, mọi người đương nhiên không thích Thời Sênh, nhưng bây giờ họ cũng không còn sức lực đối phó với cô.

Họ vẫn phải giữ lại sức lực để tìm đường đi ra ngoài.
Hướng Kính Lâm muốn đi cùng hướng với đường dị thú đi.

Thời Sênh đành phải đi theo sau đám người này.

Thế nhưng tốc độ của họ chậm đến đáng thương, Thời Sênh không chịu nổi, vượt lên bọn họ, nhanh chóng cắt đuôi đám người kia.
Lại mấy ngày trôi qua, Kính Lâm đột nhiên dừng lại, “Chính là ở đây.”
Thời Sênh liếc nhìn vách đá xung quanh, nơi đây không có gì hết.
Nhưng Kính Lâm lại khẳng định chắc chắn là ở đây.

Hắn giơ tay lần mò trên vách đá, ở đây chắc chắn có cơ quan.
Thời Sênh đứng tại chỗ xoay tròn một hồi, đầu ngón chân chấm chấm dưới mặt đất mấy điểm, cô rút thiết kiếm ra, nhanh chóng chém xuống đất, thiết kiếm cắm vào lòng đất, có lẽ cũng bị ảnh hưởng, lần thứ nhất không tách được mặt đất ra.
Thời Sênh trầm mặc, tiếp tục chém.
“Hi Vi…” Kính Lâm tối sầm mặt xuống, “Ngươi làm gì vậy?”
“Chẻ ra!”
Kính Lâm cạn lời, ngón tay ấn vào một nơi nào đó trên vách đá, ở một chỗ xa xa bỗng nhiên có một con đường được mở ra, ánh sáng từ trên chiếu xuống.
“Có đôi khi không cần dùng phương pháp bạo lực như vậy.” Kính Lâm kéo mũ lên, đi xuyên qua người Thời Sênh.
“Thì tiện mà.” Thời Sênh cũng không giận, thu thiết kiếm lại đi theo Kính Lâm.
Kính Lâm: “…” Tiện thì ngươi dùng bạo lực hay sao? Là tinh linh nào đã dạy dỗ ngươi vậy hả!!!

Phía dưới có một đại điện rất lớn.

Đại điện trống không, cũng không biết dùng thứ gì để chiếu sáng mà cả đại điện sáng trưng.
Họ đi từ bên cạnh đại điện xuống, chính ở hướng đối diện với họ có một bức tường.
Trên tường có đầy các lá bùa và hình thù kỳ quái, giống như là một loại phong ấn cổ quái nào đó.

Thời Sênh ôm cánh tay, “Vương miện tinh linh đang ở đâu? Tìm được chúng ta mau đi thôi.”
Nơi này vô cùng kỳ quái, tuyệt đối là phó bản ẩn giấu, cô không muốn ở lại nơi này.
Ánh mắt Kính Lâm dừng lại giây lát trên bức tường kia, đầu mày nhíu chặt lại, “Có lẽ vương miện tinh linh đã từng tồn tại ở đây, nhưng nó bây giờ không có ở đây.

Những khí tức này là do nó lưu lại, cho nên ta mới cảm nhận được yếu như vậy.”
Thời Sênh: “…”
Ngươi đùa ông đây đúng không!!!
Vào đây rồi lại nói với ta là không có!!!
“Két…”
Bức tường bên trái bắt đầu dịch chuyển sau một tiếng động nhỏ.

Thời Sênh lập tức kéo Kính Lâm đang chuẩn bị đi về phía bức tường đó.
Bức tường chầm chậm dịch chuyển ra, người bên ngoài nối đuôi nhau đi vào.

Dẫn đầu là dị thú, theo sau là Phong Tư và Hạ thống lĩnh.

Những người này đều có vẻ nhếch nhác như nhau, nhưng so với những người họ gặp lúc trước thì còn khá hơn chút ít.
Chỉ có hai người đang đứng trên đại điện trống trải, muốn người khác không chú ý đến cũng khó.
“Sao ngươi cũng ở đây?” Hạ thống lĩnh trầm mặt xuống.

Sao đi đến đâu cũng gặp cô ta vậy.
“Tại sao ta lại không thể ở đây? Nơi này có ghi là người tên là Hi Vi không được vào đây à?”
Hạ thống lĩnh: “…”
Mọi người nhìn nhau, trong lòng đang nghĩ giống Hạ thống lĩnh, sao đi đến đâu cũng gặp phải con yêu nữ xui xẻo Hi Vi này.
Duy chỉ có Hạc gia chủ đang nhìn Kính Lâm bị che đi dưới lớp áo choàng, không ngờ cô ta đưa được hắn ra ngoài thật…
Hắn lặng lẽ lùi lại phía sau đám người.

Chuyện khi xưa, tuy Hạc gia được người ta chỉ điểm, nhưng suy cho cùng cũng là người tham dự vào trong đó, có thể lánh mặt thì lánh mặt, tránh bị báo thù.

Đám dị thú này như thể không biết nói chuyện, chúng đưa người vào thì đứng sang một bên.

Những chuyện sau đó đều giao lại cho mấy người này.
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc tranh cãi, trước tiên phải mở cánh cửa này ra đã, chúng ta có thể ra ngoài được rồi, có chuyện gì thì để ra ngoài rồi nói sau.” Có người đứng ra dàn xếp.
Những người còn lại có lẽ cũng muốn nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, bây giờ họ không bị quản thúc bởi Thời Sênh, mà là dị thú.
Họ dồn sự chú ý lên bức tường dán đầy bùa đó, “Đây chính là cánh cửa mà hắn nói sao?”
“Có lẽ là ở đây, dị thú đưa chúng ta đến đây, có lẽ không sai đâu.


“Những lá bùa này…” Có người tiến lên quan sát, “Sao lại có của gia tộc ta?”
Người đó vừa nói, những người khác cũng chạy tới theo.
“Cũng có của nhà ta…”
“Nhà ta cũng có.”
Mỗi nhà đều có ký hiệu riêng trên bùa, không sửa linh tinh, nên rất dễ nhận ra.
Mấy người Phong Tư không cử động.

Hạ thống lĩnh và người bên cạnh hắn thấp giọng thầm thì, dường như đang bàn bạc gì đó.

Phong Tư thỉnh thoảng lại nhìn lướt sang Thời Sênh, trong ánh mắt đã không còn chút áy náy lúc trước nữa.
Thời Sênh toét miệng cười, nụ cười mang đầy ác ý.
Tim Phong Tư bỗng nhiên đập mạnh, thế nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

Toàn thân cô ta toát lên khí thế sắc bén đối mặt Thời Sênh.

Cô ta có thể ngồi được vào vị trí này, đương nhiên là cũng có vài phần bản lĩnh.
Thế nhưng Thời Sênh lại nhìn đi chỗ khác, không nhìn cô ta nữa.
Phong Tư có cảm giác máu nóng bừng bừng đang chảy trong người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play