Cánh rừng đó rộng lớn, chiếm gần hai phần ba toàn bộ đại lục, nhân tộc và ma tộc chỉ chiếm một phần ba toàn bộ đại lục mà thôi.
Bên trong cánh rừng nguy hiểm trùng trùng, gần như không có ai có thể an toàn xuyên qua cánh rừng.

Từ đại lục Đông sang đại lục Tây, khu rừng chính là một bức màn trướng thiên nhiên.
“Nghe nói trận pháp có vấn đề, có phải thật không? Đám ma tộc khốn kiếp đó sẽ không nhân cơ hội đến đây chứ?”
“Không biết, bây giờ chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
“Không có tin tức mới sao?”
“Không có.”
Thời Sênh nghiêng mắt nhìn về phía tên tiểu nhị đang đứng.

Tiểu nhị đang rót thêm trà cho khách.

Người khách đó có lẽ là khách quen, tiểu nhị nói chuyện với hắn nhiều hơn đôi chút.

Thời Sênh đứng gần nên nghe được hết.
Bọn họ nói trận pháp tại đường biên giới do đụng phải thứ gì đó nên có vấn đề.
Nhân tộc và ma tộc tu dưỡng sinh tức trăm năm đã lâu, việc xảy ra đánh nhau là chắc chắn, chuyện này có lẽ chính là ngọn lửa châm mồi.
Trăm năm đã trôi qua, kịch bản Nhị Cẩu Tử đưa không hề có tác dụng gì cả.
Thời Sênh uống xong chén trà cuối cùng, đứng dậy đi lên lầu.
“Ngươi đi làm gì vậy?” Trên người không có mùi máu tanh, có lẽ không phải là đi gϊếŧ người, Kính Lâm thở phào nhẹ nhõm.
“Quan tâm đến ta sao?” Thời Sênh nhướng mày nhìn bức tượng băng bị cô đặt dưới đất.

Lúc này toàn bộ mặt đất đều có dấu vết đóng băng, trong không khí thoang thoảng từng lớp hàn khí xuyên qua.
“…” Ai quan tâm đến cô chứ, hắn chỉ đang lo lắng cô lại tùy tiện đi gϊếŧ người nữa, “Ngươi nghe ngóng được điều gì rồi?”
“Ngươi đoán xem.”
Kính Lâm: “…” Nếu hắn mà đoán được thì còn cần hỏi cô làm gì chứ!!
Thời Sênh ngồi xổm trước mặt bức tượng băng, đầu ngón tay lắc lư trước mặt băng, “Ta cảm thấy ngươi ở trong này cũng tốt lắm.

Hay là khi nào ngươi thích ta thì lúc đó ta nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài sau nhỉ?”
Căn cứ theo thiết lập con người của hắn bây giờ, nếu thực sự thả hắn ra thì chắc chắn hắn sẽ bỏ chạy.
Ít nhất thì ở bên trong này hắn sẽ không chạy, cô cũng không cần phải nghĩ trăm phương ngàn kế để bắt hắn.
Kính Lâm: “???”
Đây là cái gì với cái gì chứ?
Tại sao hắn lại phải thích cô?
“Ý ngươi là sao?” Cái gì mà hắn thích cô, thì cô mới nghĩ cách thả hắn ra? Nếu hắn không thích cô, cô sẽ bắt hắn ở lại bên trong cả đời sao?
Nếu không phải bởi vì khí tức trên người cô không có vấn đề gì, thì hắn nghi ngờ đây không phải tiểu tinh linh hắn đã đưa về khi xưa.
“Ý nghĩa trên mặt chữ đó, không hiểu được à?” Vẻ mặt Thời Sênh vô tội.
“Tại sao lại muốn ta thích ngươi?”
“Bởi vì ta thích ngươi chứ sao.”
Kính Lâm không biết làm sao, chậm rãi nói: “Ta là tinh linh tiếp dẫn ngươi, ngươi có cảm giác quen thuộc với ta là chuyện bình thường, nhưng không phải là thích, ngươi hiểu chưa?”
Mỗi tinh linh mới sinh đều sẽ có một tinh linh tiếp dẫn, còn tinh linh tiếp dẫn là ai sẽ do cây sinh mệnh đưa ra nhắc nhở, đưa tinh linh tiếp dẫn đến cây sinh mệnh.

Hắn nhận được nhắc nhở của cây sinh mệnh nên mới đi đến cây sinh mệnh.
Tinh linh tiếp dẫn chỉ đưa tinh linh mới sinh về tộc tinh linh, không có nghĩa vụ phải chăm sóc.

Nhưng bởi vì tinh linh tiếp dẫn là tinh linh đầu tiên nhìn thấy tinh linh mới sinh, lại cộng thêm sự trói buộc của cây sinh mệnh, sẽ khiến tinh linh mới sinh có cảm giác quen thuộc và cảm giác ỷ lại đối với tinh linh tiếp dẫn.
Đa số tinh linh tiếp dẫn đều sẽ coi tinh linh mới sinh như ruột thịt để dạy dỗ.

Nhưng hắn có chuyện rất quan trọng, không có thời gian dạy dỗ một tinh linh mới sinh, cho nên sau khi đưa cô về tộc tinh linh, cũng chưa từng gặp lại tinh linh này, chỉ thỉnh thoảng nghe đám trưởng lão nhắc đến con tinh linh hắn đưa về khi xưa tinh ranh cổ quái đến đâu.
Thời Sênh bưng mặt, nhìn bóng đen bên trong bức tượng băng, “Ta biết thế nào là thích, không cần ngươi dạy ta.”
Kính Lâm: “…”
Cho dù Kính Lâm có nói gì, Thời Sênh không phải không nghe thì cũng là uy hϊếp hắn ngậm miệng, nếu không sẽ ra ngoài đi gϊếŧ người.
Quả nhiên Kính Lâm đã yên tĩnh hơn nhiều, còn Thời Sênh đã có được một kỹ năng mới.
[…] Mặc niệm cho vua tinh linh.
Vợ nhà người ta nếu phát hiện đối tượng nhà mình phải chịu đựng uất ức như vậy, sẽ muốn đưa người ra ngoài.

Nhưng cô thì ngược lại, lại mặt dày đi uy hϊếp người ta, thích trước thì mới được ra ngoài, không thích thì không được ra ngoài, thao tác này cũng thật là lợi hại.
Đây có phải là đối tượng ruột thịt không?
Nhặt ở bên ngoài về đúng không!?
Vua tinh linh được nhặt về cũng rất mơ hồ, đã nói là đến giúp hắn giải trừ phong ấn cơ mà, sao cuối cùng lại biến thành hắn bị uy hϊếp thế này?

Thời Sênh một lần nữa quay về cánh rừng, đi về phía đại lục Tây.

Đại lục Tây và đại lục Đông đều dựa sát vào rừng, có nét giống hình chữ T.

Theo lý mà nói, muốn đi từ cánh rừng xuyên qua đường biên giới đến bên kia cũng không có gì quá khó khăn.
Thế nhưng nơi kết hợp thành chữ T lại là một vực sâu rất quỷ dị ngăn cách khu rừng với vùng đất phía bên kia.

Không một vật thể nào có thể bay qua vực sâu, muốn đi qua đó phải xuyên qua cánh rừng kỳ quái dưới đáy vực.
Cánh rừng kỳ quái đó có đủ các loại thực vật ma thú đáng sợ, muốn đi qua chẳng khác nào người ngốc nói mơ.
Lúc này Thời Sênh đang ở gần vực sâu đó.

Cô đã có thể nhìn thấy đường viền vực sâu, ở giữa có một lỗ hổng, giống như con ác thú đang mở miệng, đợi con mồi đến gần.
“Đừng đi qua đó.”
Kính Lâm đã lâu không nói chuyện với Thời Sênh, lúc này đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao?”
“Nơi đó là địa ngục đã bị nguyền rủa, bất cứ sinh linh nào cũng đều sẽ bị kéo vào xuống địa ngục.” Kính Lâm nói: “Họ đặt đường biên giới ở nơi này là để ngăn chặn bất cứ ai dám vượt qua khu rừng đến đây.”
“Thế thì ta đi vòng thôi.” Một đường không đi được, vẫn còn có con đường khác, mọi con đường đều dẫn đến La Mã.

Rõ ràng đã biết vực sâu đó có vấn đề rồi tại sao cô còn nhất quyết phải xông qua chứ.
Kính Lâm: “…” Tại sao lại phản ứng kỳ quái như vậy chứ?
Thời Sênh thực sự để thiết kiếm đi vòng qua vực sâu, đường vòng dài hơn rất nhiều, cái lỗ này trông có vẻ đáng sợ.
Vào đêm, Thời Sênh dừng lại nghỉ ngơi.

Cô đặt áo choàng trên người xuống, nhóm lửa, ngồi xuống bên cạnh bức tượng băng.

Ánh lửa nhảy nhót bên cạnh bức tượng băng, giống như một chiếc gương.

“Có thể đặt ta ra xa một chút được không?” Kính Lâm có vẻ khó chịu.
“Nhiều chuyện.” Thời Sênh bĩu môi bất mãn, nhưng vẫn giơ tay ném chiếc áo choàng phủ lên bức tượng băng, “Ngươi là tinh linh mà lại sợ ánh sáng, làm sao ngươi lại sống được vậy?”
Tinh linh là loài vật hướng đến ánh sáng mặt trời và hòa bình, nhưng riêng con tinh linh này lại sợ ánh sáng!
Bệnh của Phượng Từ đúng là càng ngày càng kỳ quái.
Kính Lâm không đáp lại Thời Sênh, rơi vào tĩnh mịch.

Thời Sênh liếc nhìn mấy lần, cũng không nói gì, nhìn đống lửa đến thất thần.

“Đùng đoàng đoàng!”
Nửa đêm, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, cả khu rừng dường như đều nghiêng ngả.
Thời Sênh nhảy dựng từ dưới đất lên, nhanh chóng kéo Kính Lâm đặt lên thiết kiếm.

Cô giẫm lên thiết kiếm bay lên không trung.
Từ trên cao nhìn xuống phía dưới, cánh rừng đen kịt, rung động như từng lớp sóng biển kéo đến.

Vực sâu kia đang phát ra từng lớp khí đen kỳ quái, rất nhiều bóng đen đang nhốn nháo ở phía trên vực sâu, dường như chúng muốn đi ra ngoài.

Bầu trời phía trên vực sâu có một sức mạnh kỳ quái khiến chúng không thể xông ra ngoài được.
Ở Vị trí yếu nhất là đường biên giới bên kia, những thứ đó đang tập trung lại tấn công chỗ đó.
E rằng đây chính là nguyên nhân đường biên giới bị phá hoại mà đám người kia nói.
Nhưng những thứ này là cái gì?
Trong cốt truyện đâu có viết đến…
Viết cái rắm, đã một trăm năm trôi qua rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play