Thời Sênh nằm bò lên người Kỷ Ngang, tai dán lên lồng ngực hắn, nghe tiếng trái tim hắn đập.
Kỷ Ngang chần chừ giơ tay ra ôm lấy cô.

Hai người ôm nhau bằng tư thế thân thiết nhất, nhưng lại không có bất kỳ ý niệm du͙ƈ vọиɠ nào.
“Họ muốn biết điều gì từ em?” Kỷ Ngang phá vỡ sự yên lặng.
“Không biết, có lẽ là bí mật gì đó từ rất nhiều năm về trước.” Giọng Thời Sênh rất nhẹ, giống như lời thầm thì.
“Mẹ em là phạm nhân thật sao?”
“Sao em biết được, khi em sinh ra đã là ở trong tù rồi.”
Kỷ Ngang đặt cô xuống, xuống giường lật tung đồ đạc tìm thứ gì đó.

Một lúc sau mới lấy một tập tài liệu ra, “Đây là hồ sơ của em, em đã xem chưa?”
“Em là phạm nhân, sao có thể được xem hồ sơ của chính mình chứ?” Thời Sênh lườm.
Kỷ Ngang đưa tài liệu cho cô.
Thời Sênh không nhận lấy, “Thượng tá Kỷ, bây giờ giữa chúng ta là quan hệ gì?”
Bờ môi Kỷ Ngang khẽ động, chỉ ngủ chung một chiếc giường, em nói xem là quan hệ gì?!
“Tôi sẽ nghĩ cách đổi một thân phận khác cho em.” Kỷ Ngang uyển chuyển nói.
“Ồ, thân phận là vợ của anh à?”
“…” Sao lại phát triển nhanh thế này nhỉ? Kỷ Ngang hít sâu, ổn định lại tâm trạng, “Tôi thừa nhận, đối với tôi em rất đặc biệt, rất thu hút tôi.

Nhưng tôi không chắc chắn, em có thể trở thành vợ của tôi hay không.”

Có một số chuyện quá xa xôi, nhưng bây giờ hắn chỉ biết rằng, hắn không có khả năng từ chối được cô gái này.
“Vậy thì bây giờ thành bạn gái trước nhé?”
Kỷ Ngang chần chừ giây lát, gật đầu.
Lúc này Thời Sênh mới đón lấy tập hồ sơ, “Chúc mừng Thượng tá Kỷ, anh đã có một người bạn gái là phạm nhân.”
“Em chưa từng gϊếŧ người, cũng không hề phạm tội.” Kỷ Ngang nhíu mày đính chính, “Cho nên không tính là tội phạm.”
“Khiến anh thất vọng rồi, khi Thượng úy Lôi cho người đến ‘mời’ em, em đã không cẩn thận gϊếŧ chết mấy người của họ, cho nên…” Thời Sênh lắc lư đôi tay trước mặt hắn, “Đôi tay này không còn sạch sẽ nữa rồi.”
Kỷ Ngang: “…”
Mấy người là bao nhiêu người? Có thể nói cho hắn biết được không?
Thời Sênh mở tập hồ sơ ra, hồ sơ rất ít, chỉ ghi chép lại chứng minh khai sinh và một số dữ liệu về sức khỏe, còn lại không có gì cả.
“Có gì đáng để xem đâu?”
Kỷ Ngang thu hồi tâm tư, “Chính bởi vì nó quá ngắn gọn nên mới đáng ngờ.”
“Căn cứ theo quy tắc, những đứa trẻ sinh ra trong tù, không những phải có chứng minh khai sinh như của em, mà còn phải có tài liệu về mẹ của đứa trẻ, nhưng ở đây không có gì hết.”
Thời Sênh nhìn trái phải tập tài liệu, “Ý của anh là, mẹ em có thể không phải là phạm nhân, có người cố tình nhốt bà ấy vào tù, hoặc có thể tự bà ấy trốn vào trong tù?”
“Rất có khả năng.” Kỷ Ngang cầm máy tính đến, đăng nhập vào hệ thống nội bộ của nhà tù, “Anh đã điều tra rồi, không có bất cứ tài liệu gì về mẹ em cả.”
“Cũng có thể là do anh không đủ quyền hạn.”
“…” Kỷ Ngang trầm mặc.

“Quyền hạn của anh là cao nhất.”
“Nhưng anh không có quyền hạn đăng nhập một hệ thống khác.”
Kỷ Ngang nhìn Thời Sênh, cô cong khóe miệng cười.
Hắn biết hệ thống khác mà cô nói là cái gì, đó là hệ thống của đám người do ông Viên kia dẫn đầu.
“Em có thể vào được không?”
“Trông em có vẻ vô dụng như vậy sao?”
Kỷ Ngang đưa máy tính cho cô, “Em vào thử xem.”
“Dựa vào đâu mà em phải vào?”
“Bà ấy là mẹ em, em không muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Kỷ Ngang trừng mắt.
“Không muốn.” Cô chỉ muốn yên lặng yêu đương, không muốn làm những chuyện theo kịch bản này.
Kỷ Ngang: “…”
Thân là con gái lại không muốn biết mẹ mình đã xảy ra chuyện gì, chuyện này có bình thường hay không?
“Cho dù em không muốn thì họ cũng sẽ không bỏ qua cho em.” Kỷ Ngang nói, “Bây giờ chúng ta không có quyền chủ động.

Bắt buộc phải làm rõ đã xảy ra chuyện gì mới có thể không bị động như vậy nữa.”
Có lẽ là vì cái câu chúng ta của Kỷ Ngang khiến tâm trạng Thời Sênh tốt hơn.

Cô giơ tay đặt máy tính đến trước mặt, “Thượng tá Kỷ, muốn em giúp anh cũng được thôi.”
Thời Sênh nhìn hắn bĩu môi.

Thượng tá Kỷ: “…” Sao lại thành giúp hắn rồi?!
Chuyện này chẳng phải là chuyện của cô sao?
Làm cứ như kiểu bây giờ hắn sắp phải bán thân ấy?!
Kỷ Ngang nhìn người ở phía trước, bỗng nhiên muốn ấn cô vào trong chăn, sao lại có người con gái đánh ghét như vậy cơ chứ.
Hắn cúi người mổ mổ lên cánh môi cô.

Thời Sênh nhất thời mặt mày rạng rỡ, nghiêng đầu gõ bàn phím.
Giao diện trên màn hình nhảy đến một giao diện đăng nhập khác.

Thời Sênh không làm gì, chỉ trực tiếp nhập tên tài khoản và mật khẩu đăng nhập, một kho dữ liệu khổng lồ xuất hiện trên giao diện.
“Em lấy tài khoản ở đâu ra?” Còn có tài khoản mà còn lừa hắn hôn.
“Thực ra em cũng là một thành viên của đội ngũ nghiên cứu.” Vẻ mặt Thời Sênh nghiêm chỉnh.
“Vậy sao?” Kỷ Ngang cười tà mị, “Vậy bây giờ chẳng phải là anh nên gϊếŧ người diệt khẩu hay sao?”
“Ài, thực ra anh chỉ cần dùng mỹ nam kế là em sẽ phản bội thôi, đâu cần phiền phức gϊếŧ người diệt khẩu làm gì.”
Kỷ Ngang dùng vẻ mặt “anh nghe em bịa tiếp, để xem em có thể bịa ra được cái quái quỷ gì” nhìn cô.
Thời Sênh cảm thấy vô vị, cũng không đùa nữa, “Lần trước em tạo để dự phòng, ai ngờ lại cần dùng đến nhanh như vậy.”
Lần nào cũng xâm nhập vào rất phiền phức.
“Em có biết họ đang làm gì không?”
“Biết chứ sao không.”
Kỷ Ngang có chút mệt tim, cái cô gái này, hình như không cần mình nhắc nhở chuyện cái gì cả.
Kỷ Ngang kiểm tra kho dữ liệu, nhưng không tìm được dữ liệu gì có ích.
“Có lẽ bà ta không phải tên là như vậy.” Thời Sênh ôm chăn, không mấy hứng thú nhìn màn hình, thuận miệng nói ra một câu.
Nếu thực sự đang trốn tránh điều gì, thì chắc chắn bà ta sẽ dùng tên giả để vào tù, dùng cái tên đó để điều tra thì sao có thể điều tra ra được gì chứ.
“Anh rất hứng thú với chuyện này sao?” Thời Sênh đi đến bên hắn, “Tại sao thế?”
“Anh chỉ muốn biết rốt cuộc họ đang muốn làm gì thôi.”
Không biết câu trả lời của Kỷ Ngang là thật hay giả, Thời Sênh duy trì thái độ nghi ngờ, “Một đám người ăn no rửng mỡ nên đi kiếm chuyện làm thôi.”

“Cộc cộc!”
Kỷ Ngang giật mình quay đầu nhìn ra cửa phòng, lúc này sao lại có người gõ cửa?
“Có lẽ là vì họ phát hiện không thấy em đâu nữa.”
Kỷ Ngang liếc nhìn cô, xuống giường, kéo chăn đắp cho cô, “Không được lên tiếng.”
Hắn mặc áo khoác đi ra mở cửa.
“Thượng tá, ông Viên chết rồi.”
Thời Sênh nghe rõ rành rành giọng nói từ bên ngoài truyền vào.

Lão già đó chết rồi sao? Không đến mức đó chứ, cô ra tay đâu có nặng như vậy.
Kỷ Ngang nói mấy câu với người đó, quay lại về phòng mặc quần áo.

Thời Sênh thò đầu từ trong chăn ra, “Sao lại chết?”
“Không rõ, không nhìn thấy xác.” Kỷ Ngang đi đến bên giường, cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, “Em về đi, không được chạy lung tung, ở chỗ anh là an toàn nhất.”
Thời Sênh kéo hắn, Kỷ Ngang bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn ngồi xuống giường, ôm hôn cô một lát.
“Được rồi, có thể buông tay ra được chưa?”
Thời Sênh bĩu môi, buông tay ra.
Kỷ Ngang cầm áo khoác, quay đầu nhìn Thời Sênh, mặt mày mơ hồ có vẻ hiền hòa.

Hắn kéo cánh cửa phòng cùng người bên ngoài rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play