Dư Quý và Thời Sênh cùng nhau ăn cơm xong.
Thời Sênh nhìn khoảng cách tới lúc mình có thể thăng cấp còn rất xa nên cũng không tính toán chơi game nữa mà tung ta tung tăng theo Dư Quý đến thư phòng.
Có lẽ vì Thời Sênh quá mức ngoan ngoãn nên Dư Quý cũng rất dung túng cô.
“Cậu Ba, đây là hành trình của ngày mai.” Thượng Thư đọc qua công việc ngày mai một lần, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cô bé đang nghịch lung tung trong phòng, sâu trong lòng dấy lên một cơn tuyệt vọng.
Có chuyện gì thế này chứ, cậu Ba lại để cô bé này vào thư phòng của mình.
“Ừ.” Dư Quý cũng không ngẩng đầu, đáp một tiếng, “Ngày mai cô ấy sẽ tới công ty cùng tôi, chú đi chuẩn bị đi.”
“Dạ?”
Thượng Thư tưởng mình bị ảo giác, cậu Ba còn định mang cô bé này đi làm nữa sao?
Nói đùa đúng không?
Nhưng cậu Ba vốn không biết nói đùa.
Trời ạ, cậu Ba ơi, cậu làm sao thế này!
“Dư Quý.” Thời Sênh mang một quyển sách đi tới trước mặt hắn.
Dư Quý phất tay bảo Thượng Thư ra ngoài.
Thượng Thư ra khỏi phòng với vẻ mặt tràn ngập cổ quái.
Lúc đóng cửa phòng ông lại thấy cô bé kia chui vào lòng Dư Quý, trên mặt Dư Quý hoàn toàn không nhìn thấy một tí âm trầm nào, ngược lại còn cười rất hiền hòa.
Cậu Ba… thật sự thích một đứa trẻ con sao?
Đáng sợ quá!
Thượng Thư giật mình một cái rồi vội vàng khép cửa phòng lại.
Thời Sênh mở sách ra trước mặt Dư Quý: “Anh không định giải thích một chút cái này với em à?”
Dư Quý liếc nhìn Thượng Thư một cái, sắc mặt biến đổi, vội vàng khép sách lại: “Em tìm ở đâu ra cái này?”
Thời Sênh chỉ về một chỗ trên giá sách: “Kìa, ở đấy mà.”
Dư Quý nhìn về phía cô chỉ, thần sắc càng thêm tối tăm: “Cái này không phải của tôi.
Tôi không đọc loại sách này.”
“Thật không?”
“Ừ.” Dư Quý ném quyển sách sang một bên, thư phòng này chỉ có một mình hắn có thể tùy tiện ra vào… Ừm, giờ có thêm một người nữa.
Thời Sênh khua chân: “Vậy quyển sách này ở đâu ra? Mọc chân chạy vào à?”
“Có người mang nó vào đây, nhưng không phải tôi.” Dư Quý kiên nhẫn giải thích.
“Thật không?”
“Ừ.”
Thời Sênh chống cằm, ngồi trên đùi hắn khua chân: “Anh còn phải làm việc bao lâu nữa mới xong?”
Chờ một mình thật quá chán.
“Còn một lúc nữa.” Dư Quý nhìn đống tài liệu trước mắt, “Mệt thì đi ngủ trước đi.”
“Không buồn ngủ, em có thể dùng tài khoản của anh chơi game không?” Muốn gϊếŧ người, nick kia của cô tuy có thể bẫy người nhưng lại không thể gϊếŧ người được.
Dư Quý im lặng một chút rồi đặt cô sang ghế bên cạnh, sau đó mở máy tính lên và đưa cho cô, “Mật mã là ngày sinh nhật của em.”
“Sinh nhật của em mà anh cũng biết á? Không phải anh đã tra hết tổ tông mười tám đời nhà em rồi đấy chứ?”
“Ừ.” Dư Quý vẫn thật thà trước sau như một.
Thời Sênh: “…” Sao kiểu biếи ŧɦái thật thà như thế này lại làm cô cảm thấy thật dễ thương nhỉ?
Thời Sênh đăng nhập nick của hắn, xem qua danh sách bạn tốt, ngoại trừ cô thì còn mỗi Hoa Phi Hoa.
“Hoa Phi Hoa này là ai thế?” Thời Sênh thuận miệng hỏi một câu.
“Là người nhét sách kia vào thư phòng của tôi.”
“Thế thì phải đánh một trận mới được.” Dám đặt loại sách này trong thư phòng của vợ cô.
“Được.”
Hoa Phi Hoa hoàn toàn không ngờ mình sẽ nhất định bị đánh một trận sau cuộc nói chuyện phiếm của hai con người này.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Ể, sao giờ này rồi mà cậu còn online hả? Tôi bảo này, cậu đào đâu ra cô nhóc kia thế? Chẳng phải trước giờ cậu không thích phụ nữ à? Sao lần này lại quan tâm thế, lại còn bảo tôi đi theo hộ giá nữa.
Cậu có biết phí lên sân khấu của tôi quý thế nào không hả?
[Mật] Hoa Phi Hoa: Cậu sẽ không yêu đương trên mạng đấy chứ? Trời ạ, loại người như cậu mà cũng biết chạy theo trào lưu à, quả thực là chuyện lạ của thế kỷ.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Ơ mẹ kiếp, mau tới Phong Mê Đảo, ông đây bị bọn nó vây công rồi, cấp bậc quá thấp đánh không lại.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Người đâu rồi?
Thời Sênh đọc tin Hoa Phi Hoa nhắn cho Dư Quý nghe, người kia còn chẳng thèm nhăn mày lấy một cái: “Đừng để ý tới hắn.”
Thời Sênh rất nghe lời làm lơ Hoa Phi Hoa đi, mở nick Dư Quý đi đấu trường, chủ chức của Dược sư là trị liệu, tấn công quá thấp.
Có điều người chơi RMB có thể dùng trang bị và đạo cụ tốt để bù lại, nếu kỹ thuật không tệ, cấp bậc đủ cao thì Dược sư cũng có thể hành người đến chết.
Dư Quý dùng trang bị rất bình thường, chứng tỏ hắn không đổ tiền vào thứ này.
Thời Sênh điều chỉnh lại điểm kỹ năng của acc Dư Quý một lần nữa, sau khi làm quen kỹ năng một hồi liền vọt vào giữa sân.
Lấy kỹ thuật của Thời Sênh, chỉ cần không phải cái loại tài khoản hố cha như Ông Nội Bây thì cô có thể chơi chức nghiệp nào cũng được.
Vì thế, người chơi trong đấu trường liền nhìn thấy một thầy thuốc điên cuồng gặt đầu người, yên lặng bò lên vị trí số một của đấu trường.
Lúc Hoa Phi Hoa tìm được Thời Sênh thì đã nhìn thấy cái tên đứng ở vị trí số 1 vô cùng chói lọi kia.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Dư Quý, cậu bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế hả? Những kẻ lập dị trong nhà cậu lại làm phiền cậu đấy à?
[Mật] Hoa Phi Hoa: Này Dư tổng, cậu có thể để ý tới tôi một chút không hả? Tôi vì cậu mới bỏ nhiều huynh đệ tỷ muội như thế để chạy sang sever này đấy, sao cậu chẳng có tí tình anh em thế hả?
[Mật] Hoa Phi Hoa: Rốt cuộc cậu làm sao thế hả?
[Mật] Dư Quý: Tôi chỉ muốn gϊếŧ người thôi mà, sao anh lắm lời thế hả?
Sao người này lại phiền phức thế chứ?
[Mật] Hoa Phi Hoa:… Ngươi là ai? Luyện thuê?
Hắn đã quen Dư Quý rất nhiều năm rồi, cực kỳ hiểu biết về Dư Quý.
Người đàn ông này sẽ không bao giờ nói chuyện kiểu đó.
Giờ đám người luyện thuê mà cũng dám nói chuyện thế này cơ à?
[Mật] Dư Quý: Tôi chính là chuyện lạ thế kỷ trong miệng anh đây.
[Mật] Hoa Phi Hoa: [/hộc máu]
[Mật] Hoa Phi Hoa: Ông Nội Bây? Trời ơi! Các người ở chung với nhau hả? Rốt cuộc Dư Quý đã làm gì trong lúc ta không có ở đấy thế hả?
[Mật] Dư Quý: Nói sống chung là không đúng, là anh ấy giam giữ tôi.
[Mật] Hoa Phi Hoa:…
Hoa Phi Hoa không nói gì.
Thời Sênh liếc nhìn điện thoại của Dư Quý, thấy có tin nhắn tới.
Dư Quý cầm điện thoại lên, đọc tin, trả lời mấy chữ.
Nhắn lại xong, hắn lại ngẩng đầu nhìn Thời Sênh: “Em nói với hắn cái gì thế?”
Thời Sênh đưa máy tính cho hắn xem.
Dư Quý nhìn thấy câu cuối cùng thì con ngươi hơi trầm xuống: “Em không thích ở bên tôi ư?”
“Em có nói sai đâu, vốn dĩ rõ ràng là anh nhốt em lại mà.” Thời Sênh nhún vai vô tội.
Dư Quý nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, từ sâu trong đáy mắt bắt đầu có cảm xúc kỳ quái nổi lên: “Dù em có thích hay không thì đây cũng là kết quả, em không có quyền thay đổi.”
Thời Sênh: “…” Vợ giỏi nha, hy vọng đến lúc anh khôi phục được ký ức sẽ bị vả mặt một trận.
“Tôi hy vọng em không chỉ tỏ ra giả vờ nghe lời.”
Thời Sênh: “…” Cái này thì quả thực không thể cam đoan rồi.
Dư Quý thu lại tầm mắt, tiếp tục đọc tài liệu, Thời Sênh bĩu môi, tiếp tục quay lại trò chơi chém gϊếŧ.
[Thế giới] Nhất Chiến Thành Danh: Dư Quý, ngươi có ý gì thế hả, canh gϊếŧ người ở ngay điểm sống lại, ngươi thần kinh à!
Đấu trường chia làm hai trận doanh, lúc đi vào Hệ thống sẽ phân phối tùy ý, hai trận doanh gϊếŧ nhau, mỗi ngày tới 12 giờ sẽ thống kê điểm số ở đấu trường, bên nào thắng sẽ được điểm khen thưởng.
Đầu tiên Thời Sênh gϊếŧ trên chiến trường, vừa rồi nói chuyện với Hoa Phi Hoa nên đã dừng tài khoản ở điểm sống lại.
Đáng nhắc tới chính là có hai điểm sống lại trong đấu trường, nhưng địch ta sẽ lẫn lộn, sẽ sống lại ở bên nào thì tùy thuộc vào may mắn.
Thời Sênh đứng ở điểm sống lại.
Nhất Chiến Thành Danh kia bị cô gϊếŧ vài lần nên không nhịn được nổi điên.
[Thế giới] Dư Quý: Ngươi quan tâm ta gϊếŧ ở đâu làm gì, có thể gϊếŧ được người là được rồi.
[Thế giới] Nhất Chiến Thành Danh: Ngươi có thù oán gì với ta sao? Sao cứ nhằm vào ta mà gϊếŧ thế hả?