Tất cả mọi người đều biết nếu gϊếŧ Ông Nội Bây thì sẽ bị tụt cấp.
“Cái con khốn, mày còn dám phản kháng à? Không nhìn lại xem bản thân có thân phận gì.
Ông đây để mắt tới mày là phúc khí của mày.
Mày giả vờ cái gì hả? Giải vờ cái gì chứ hả?”
Tiếng quát tức giận và liên tiếp những cú đá thúc vào người khiến Thời Sênh tỉnh lại vì quá đau.
Mẹ kiếp, thằng thần kinh nào dám đá bản cô nương, không cần chân nữa đúng không?
“Giả chết cái gì hả? Đứng lên cho tao!”
Lại thêm một bàn chân nữa đá lên người Thời Sênh.
Thời Sênh mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy một cái đế giày đang hướng về phía mặt mình.
Đệch!
Chưa nghe câu đánh người không đánh mặt bao giờ à?
Thời Sênh cố gắng lăn sang bên cạnh.
Vừa lăn một cái liền cảm thấy mình bị cái gì đó đâm vào người.
A a a…
Thằng thần kinh nào lại đi rải đinh mũ ở đây, đau chết bà rồi!
“Hừ, còn dám tiếp tục giả chết ư, không phải vừa rồi bướng lắm sao? Giờ sao không bướng nữa đi? Tao nói cho mày biết, muốn sống sót ở đây thì phải nghe lời tao.” Gã đàn ông đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng nói như đâm vào tai làm Thời Sênh thấy đau.
Không, cả người cô đều thấy đau.
Thời Sênh mở mắt nhìn cái đinh mũ rồi chống tay dịch sang một nơi an toàn khác, vừa nhìn thấy cái tay nhỏ của mình, biểu tình cô lập tức cứng đờ, cái tay này…
Nhỏ một cách quá đáng!
Thời Sênh lập tức cúi đầu nhìn ngực mình, đồng bằng bao la…
Đồng bằng bao la…
Tay chân nhìn nhỏ như thế này, người chắc chắn chưa quá 12 tuổi.
Thời Sênh nuốt nước bọt, có bệnh rồi, cái giả thiết quỷ gì đây?
Bình tĩnh, bĩnh tĩnh, không phải chỉ là hơi nhỏ thôi sao?
Bình tĩnh cái quỷ ấy!
Trước kia có thân phận kỳ quặc thì cũng thôi đi, giờ còn biến thành trẻ con là ý gì?
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, câm à? Trả lời tao!” Người đàn ông chờ nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh gì nên lại bắt đầu nóng nảy.
Thời Sênh bị tiếng quát làm cho bực bội.
Cô dịch chuyển ánh mắt theo đôi chân đang mặc một chiếc quần tây được cắt may hoàn mỹ nhìn lên.
Đứng cách cô không xa là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, toàn thân đều lộ ra khí chất ta là triệu phú, là kẻ có tiền, ta chính là nhà giàu mới nổi.
Tại sao ở xã hội hiện đại lại luôn gặp phải cái loại người tâm thần như này chứ? Không an phận trong bệnh viện tâm thần mà chạy ra ngoài dọa trẻ con làm gì hả?
Gọi cảnh sát!
Gọi cảnh sát!
Nhất định phải gọi cảnh sát.
“Nhìn cái gì mà nhìn hả?” Gã đàn ông đó hừ lạnh, “Tao nói cho mày biết nhé Diêu Diệp, giờ mày đang ở Dư gia chứ không phải Diêu gia nhà mày.
Mày tưởng mày vẫn là tiểu công chúa sao? Tỉnh lại đi cho tao nhờ!”
Thần kinh!
Kiếm của ông đâu?
Không được, đau quá, không động đậy nổi.
Gã đàn ông xoay người ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại từ bên ngoài, sau đó là tiếng khóa vang lên.
Thời Sênh cắn răng, chờ đấy cho ông.
Ông sẽ lập tức đi tìm mi đòi nợ ngay thôi.
“Nhị Cẩu Tử, thuốc, thuốc, thuốc.”
[Thuốc, thuốc, thuốc, check it out!]
Thời Sênh: “…” Thần kinh à!
Nhị Cẩu Tử bị thằng điên vừa nãy lây bệnh cho đấy à?
[Cô mới thần kinh ấy.] Hệ thống ném cho Thời Sênh một lọ thuốc.
Thời Sênh cầm thuốc tự bôi cho mình.
Trên người cô có rất nhiều vết thương, vết thương đáng sợ nhất là ở trên trán.
Có lẽ đây là nguyên nhân làm chủ nhân thân thể này chết đi.
Thời Sênh thoa thuốc xong liền chờ thuốc có hiệu quả, nhưng chờ cả nửa ngày mà vẫn chẳng có một chút hiệu quả nào trong khi trước đây chỉ mất mấy giây.
“Nhị Cẩu Tử, có phải mi bán thuốc giả không hả?”
[Ký chủ, cô có trả tiền sao?] Thuốc giả cái con khỉ ấy.
Cô duỗi tay chỉ xem chỗ nào trên mặt nó viết chữ thuốc giả chứ.
“Nhị Cẩu Tử, sao tính tình mi như đàn bà mãn kinh thế?”
[Cô mới mãn kinh ấy!] Bản Hệ thống cho cô thuốc mà cô còn dám nói chuyện với bản Hệ thống như thế à.
Cuộc sống này không thể nào tiếp tục được nữa, tách nhà, tách nhà ngay lập tức!!
Tách cái rắm, chúng ta không phải người một nhà.
“Mi nói cho ta biết tại sao thuốc không có hiệu quả trước đi đã?”
[Khả năng là hết hạn sử dụng rồi.
Đây là lén tàng trữ, cửa hàng của Hệ thống tôi đâu có lấy ra được.]
Thời Sênh: “…” Hình như mi lại chơi ta.
Thời Sênh chắc chắn là Hệ thống cho mình thuốc giả, hoàn toàn chả có tí tác dụng nào… Cũng không hẳn là không có tác dụng gì, ít nhất có thể cầm máu.
Thời Sênh nhìn quanh căn phòng, căn phòng rất bừa bộn, nhưng đồ vật bên trong khá đáng giá.
Có thể thấy được nhà này rất có tiền.
Có khả năng cô gặp phải kẻ có tiền có sở thích đặc thù rồi.
Mẹ nó, thằng tâm thần, ông muốn gọi cảnh sát!
Thời Sênh tìm được ở trong phòng một vài thứ để cầm máu, sau đó lại dùng thuốc của chính mình bôi trát một hồi.
Thuốc của cô lúc trước không có tác dụng nhanh như Hệ thống nhưng ít nhất vẫn đối phó được với các vết thương bình thường.
Đầu Thời Sênh hơi quay cuồng, có thể là do mất quá nhiều máu.
Cô ngồi lên chiếc giường duy nhất trong phòng, nằm nghiêng xuống nghỉ ngơi, thuận tiện tiếp nhận ký ức.
Nguyên chủ là Diêu Diệp, tiểu công chúa của Diêu thị.
Một năm trước, Diêu thị xuất hiện nguy cơ, nhưng lúc đó vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Khoảng ba tháng trước, Diêu thị có xu thế không thể tự chống đỡ được nữa.
Ba mẹ Diêu Diệp vì để cứu Diêu thị nên đã đưa cô và Diêu Họa cho Dư tam thiếu gia của Dư thị, cũng chính là thằng tâm thần vừa đánh cô ban nãy.
A, đúng, Diêu Họa và Diêu Diệp là chị em song sinh.
Vận may của Diêu Họa tốt hơn Diêu Diệp, vừa vào Dư gia đã gặp được Dư Diệu, chính là người được chỉ định nối nghiệp ở Dư gia.
Dư Diệu mang Diêu Họa đi.
Diêu Diệp vẫn bị đưa tới tay Dư tam thiếu gia.
Dư tam thiếu gia vốn dĩ coi trọng hai người, kết quả chỉ có một người tới nên hắn rất không vui.
Có điều hắn không dám hoạnh họe gì với Dư Diệu nên chỉ có thể trút giận lên người nguyên chủ vốn dĩ luôn phản kháng lại hắn.
Trước khi Diêu Diệp bị Dư tam thiếu đánh thì cô bé đã bị bỏ đói mấy ngày, vì thế chỉ ăn một trận đòn liền đi đời nhà ma.
Di nguyện của nguyên chủ là trả thù Dư tam thiếu và sống thật vui vẻ.
Nguyện vọng rất đơn giản.
Về phần người chị em song sinh và ba mẹ đẻ thì nguyên chủ không nhắc tới.
Nhưng xem từ trong trí nhớ của nguyên chủ thì rõ ràng nguyên chủ không thích Diêu Họa.
Có lẽ vì sức khỏe của Diêu Họa không tốt nên trước kia ở Diêu thị vẫn luôn được bố mẹ yêu thương hơn, có gì vui, có gì ngon đều cho Diêu Họa chọn trước.
Dù hiện tại cả hai người đều bị ba mẹ vứt bỏ nhưng vận may của Diêu Họa vẫn luôn tốt hơn cô bé khiến cho tâm lý của nguyên chủ mất cân bằng.
Thời Sênh nhẹ run rẩy, rõ ràng là hai người còn sống mà nói đem cho là đem cho, coi con cái như vật phẩm sao?
Ai bảo là xã hội pháp trị cơ chứ?
Ai bảo là con người thì bình đẳng chứ?
Đây rõ ràng là vượt ra ngoài pháp trị rồi.
Sự tình xấu xa ngầm nhiều không đếm xuể.
Năm nay nguyên chủ mới 11 tuổi, mà thằng tâm thần kia sắp 23.
Nhìn hắn khá già nhưng thật sự mới có 23 tuổi mà thôi.
Nếu đàn ông 30 tuổi, thiếu nữ 21 tuổi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nguyên chủ mới chỉ có 11 tuổi, còn là trẻ con đó!
Phạm pháp!
Dọa chết bản cô nương mất thôi!
Thời Sênh đòi Hệ thống đưa cốt truyện nhưng Hệ thống không online, cũng không biết offline từ lúc nào.
Thời Sênh gọi mấy câu mà nó không trả lời, giờ cô cũng không thể miễn cưỡng khởi động máy nên chỉ có thể chờ tới lúc nó online rồi mới đòi hỏi được.
… Tuy rằng có kịch bản cũng chẳng có tác dụng quái gì.
Thời Sênh nằm trên giường ngủ một hồi mà đói tới chết khϊếp.
Cô lục tìm trong không gian một ít đồ ăn lấp đầy cái bụng, thuận tiện cảm nhận xem thế giới này có linh khí hay không.
Rất đáng tiếc, thế giới này không có linh khí.
Không có linh khí nghĩa là không có thứ gì kỳ quái cả, rốt cuộc đây chỉ là thế giới giả thuyết, không có quy tắc gì, muốn nó tồn tại thì nó sẽ được tồn tại thôi.