Trong thời gian Myron hỏi thăm tin tức, Thời Sênh luôn đợi ở trên thuyền.
Những người bên dưới đều rất tò mò về con thuyền kỳ lạ này.
Lúc đầu mọi người còn tưởng là thuyền ma, nhưng thấy người của Myron thường xuyên lên đó thì chứng tỏ bọn hắn quen với người trên con thuyền này.
Một vài người liền hỏi thăm Myron nhưng hắn không nói gì ngược lại còn hỏi thông tin về Thần Biển Hillary.
Tất cả mọi người đều không biết Myron làm gì.
Có người lặng lẽ tìm cách lẻn lên con thuyền đó nhưng đều không lên được.
Con thuyền ấy như đang được thứ gì đó vô hình bảo vệ.
“Daisy, cái này được không?” Cynthia mang đồ ăn tới cho Thời Sênh xem.
Thời Sênh nếm thử, hương vị không tốt lắm nhưng còn hơn cô nấu nhiều.
“Được rồi, múc thêm một chút nữa đi.”
Cynthia gật đầu rồi đi ra ngoài, múc thêm đồ ăn xong liền tiến vào, vẻ mặt buồn bực: “Daisy, cô thật sự thích hắn vậy sao?”
“Ừm.” Cái này cần phải nói nữa sao?
“Nhưng mà…” Cynthia muốn nói lại thôi, cô ta cắn môi, nếu bọn họ thực sự ở bên nhau thì sẽ đều phải chết.
“Tôi biết đúng mực.” Thời Sênh xoa tóc cô ta.
Cynthia lại cúi đầu xuống và đi ra ngoài.
Cái gì mà biết đúng mực chứ, rõ ràng biết mình sẽ chết nhưng vẫn cứ đâm đầu đi chết, đây mà gọi là biết đúng mực à?
Tên kia thì có gì tốt chứ, không biết Daisy thích hắn ở điểm nào mà còn tình nguyện dùng cả mạng mình để đánh đổi.
Cô ấy là người cá đấy.
Còn là người cá có tuổi thọ rất dài.
Thời Sênh không biết Cynthia đã sắp tan nát cả cõi lòng.
Cô mang đồ ăn vào phòng Tuân Lệnh.
Tuân Lệnh ngủ như lợn ở trên giường, hoàn toàn không có phản ứng gì.
“Tuân Lệnh.” Thời Sênh lay hắn.
Tuân Lệnh hoàn toàn không có phản ứng gì, ngay cả mày cũng chẳng nhăn lấy một chút.
“Tuân Lệnh, dậy, dậy đi.” Thời Sênh bò lên trên giường, “Dậy ăn một chút gì đã, hai ngày rồi huynh chẳng ăn gì.”
“Tuân Lệnh?”
“Tuân Lệnh!!”
“Mẹ kiếp, dậy đi!”
“Cháy! Gϊếŧ người!”
Thời Sênh nhìn người trên giường với vẻ bất đắc dĩ, hoàn toàn không có cách nào gọi dậy được.
Thời Sênh xoay người ngồi xuống cạnh hắn, đôi tay ôm lấy mặt hắn rồi cúi người xuống hôn.
Tuân Lệnh đang ngủ hăng say thì cảm thấy cánh môi tê dại cực kỳ phiền phức.
Hắn lắc đầu muốn hất thứ làm phiền mình ra nhưng vừa động thì lại khiến cho thứ kia mạnh bạo hơn.
Phiền chết mất!
Tuân Lệnh nhíu mày, duỗi tay gạt thứ đó đi, muốn che đầu lại nhưng lại chỉ sờ thấy một thứ gì đó mềm mềm.
Hắn lấy làm lạ nên véo một chút, thật mềm…
Tuân Lệnh lại bóp thêm mấy cái, sờ thật thích.
Hắn muốn nhìn xem mình đang bóp cái gì để lưu trữ sau này dùng, chậm rãi mở mắt ra thì chỉ thấy trước mắt tối sầm, có thứ gì đó đang ghé sát mặt mình.
“Ưm…” Tuân Lệnh rên nhẹ một tiếng, cơ thể dần nổi lên phản ứng kỳ quái, một cơn nóng khó hiểu từ bụng dưới lan truyền ra làm cả người hắn nóng bừng lên, thứ dán trên mặt hắn mát lạnh làm cho hắn càng muốn tới gần hơn.
“Tỉnh rồi?”
Đầu óc mơ hồ của Tuân Lệnh bị tiếng nói này làm cho bừng tỉnh.
Hắn mở bừng mắt, tầm mắt vừa rồi còn mông lung chợt vô cùng rõ ràng.
Hắn ngơ ngác nhìn người bên trên, đôi mắt chớp một cái, hai cái, ba cái…
Mãi một lúc sau hắn mới động người như con rối gỗ, hỏi với vẻ mặt hờ hững: “Nàng làm gì ta thế?”
Ra khỏi lục địa kia, Tuân Lệnh vẫn nghe hiểu những gì cô nói làm cô có cảm giác như lúc trước là do chưa đổi mới số liệu nên ngôn ngữ mới bất đồng như vậy.
Thời Sênh chống người kéo giãn khoảng cách với hắn, trong đôi mắt bình tĩnh xuất hiện sự vui vẻ: “Là huynh làm gì ta mới đúng.”
Tầm mắt Tuân Lệnh lập tức dừng ở trước ngực cô.
Thứ mềm mại mà hắn vừa mới véo chính là… nó.
Tuân Lệnh rụt tay lại như bị điện giật, mặt lập tức đỏ bừng lên: “Ta… ta không cố ý.”
Thời Sênh sửa sang lại quần áo xộc xệch rồi rời khỏi giường: “Dậy ăn cái gì đi.”
Tuân Lệnh liếc nhìn cô, mặt đỏ tưng bừng: “Nàng… nàng không tức giận à?”
“Tại sao ta phải tức giận?”
“Thần Dương nói… chỗ đó của nữ nhân…” Tuân Lệnh chỉ vào chỗ vừa bị mình véo, “Không thể tùy tiện sờ vào.
Nếu mà sờ vào thì nữ nhân sẽ tức giận, sẽ biến thành Mẫu Dạ Xoa.
Nàng cũng sẽ biến thành Mẫu Dạ Xoa à?”
Thời Sênh: “…” Thần Dương, tuy rằng ngươi dạy tên ngốc này không được sờ soạng lung tung là tốt, nhưng mà đừng có so sánh kỳ quái như thế được không hả?
Thời Sênh cố nặn ra một nụ cười: “Vậy hắn có nói với huynh rằng đã sờ rồi thì phải làm gì không?”
Tuân Lệnh nhíu mày suy nghĩ, “Thần Dương nói không thể để cho người khác biết, nếu không bọn họ sẽ bắt ta chịu trách nhiệm.
Vì thế nếu ta sờ ai thì Thần Dương sẽ bảo ta cứ gϊếŧ chết đối phương, như thế sẽ không ai biết nữa.”
Thời Sênh: “…”
Không nên hy vọng đám ngớ ngẩn đó dạy được hắn cái gì tử tế.
Rốt cuộc bọn họ nghĩ gì mà lại dạy cho hắn phương pháp biếи ŧɦái này chứ?
Hít sâu, bình tĩnh!
“Vậy huynh đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi?”
Tuân Lệnh nghiêng đầu, vì chưa hết cơn buồn ngủ nên nhìn hắn cực kỳ đáng yêu, “Quá nhiều, không nhớ nổi nữa.”
Thời Sênh đỡ trán, “Ý ta là huynh đã sờ bao nhiêu nữ nhân rồi?”
“Cái đó thì không có.” Tuân Lệnh lắc đầu, “Nhưng mà hình như bọn họ rất mong chờ ta sờ hay sao ấy, lần nào cũng dán sát vào ta.
Ta cảm thấy bọn họ có bệnh.”
May mắn là anh không sờ ai, nếu mà có thì chắc chắn ông sẽ gϊếŧ chết anh ngay lập tức.
“Vậy huynh cũng thấy ta có bệnh à?”
Tuân Lệnh gãi đầu: “Nàng không phải người mà…”
Phụt…
Đã chịu một vạn điểm bạo kích!!!
Thảo nào lúc trước sờ đuôi của ông lại thản nhiên như thế, căn bản thứ này có coi ông là người đâu.
Ông không muốn làm cá!
Tức giận nha!!!
“Ăn cơm!” Thời Sênh cảm thấy nếu cô cứ tiếp tục nói lung tung với hắn nữa thì sẽ bị tức chết nên thô lỗ nhét đồ ăn vào lòng hắn.
“Ta muốn nhìn thấy cái đuôi của nàng.” Tuân Lệnh ôm chén cơm, tầm mắt dừng ở trên đùi Thời Sênh, có thể cô không phải người nhưng cô có cái đuôi rất đẹp.
“Ăn cơm!”
“Nàng không cho ta nhìn thì ta không ăn.”
“Ăn cơm xong rồi nhìn.”
“Nhìn xong rồi ăn.”
Thời Sênh: “…” Muốn đánh chết hắn!
Tuân Lệnh bị đánh một trận nên không dám vòi vĩnh cái đuôi nữa, nhưng hắn ghét đồ ăn không ngon nên ăn được hai miếng liền bỏ dở, lại tập trung lực chú ý lên cái đuôi của Thời Sênh.
“Ăn thêm một chút.”
Tuân Lệnh lắc đầu: “Không ăn được.”
Thời Sênh thực tuyệt vọng, kỹ năng nấu nướng của Cynthia đã coi là tốt lắm rồi, ít nhất là với khẩu vị của người ở thế giới này thì dù cho cô có mời đầu bếp năm sao tới cũng không làm ra được thứ gì ngon hơn.
“Ta cho huynh nhìn đuôi, huynh phải ăn hết cơm.” Thời Sênh lui một bước.
Tuân Lệnh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”
Thời Sênh thở dài, đúng là tiểu yêu tinh hại người.
Cô lấy cái thùng sắt ra rồi chui vào, đuôi cá như ẩn như hiện trong nước.
Tuân Lệnh ăn vèo một phát xong chén cơm rồi ghé vào bên cạnh thùng sắt, thò tay sờ cái đuôi: “Tại sao lại có bảy màu thế?”
Bởi vì nguyên chủ ngớ ngẩn nên nhuộm đuôi mình thành bảy màu.
“Ta là thành phần đặc biệt.” Ta là cá bảy màu, đương nhiên phải đặc biệt rồi, không người, à không, không con cá nào có thể so được với ông đây hết.
“Ta có thể vào trong đó ngồi không?” Tuân Lệnh chỉ mặt nước.
“Không được, trong nước rất lạnh.”
“Vậy nàng không lạnh à?”
“Ta là cá, không lạnh.”
“Ồ…”
Tuân Lệnh nghịch ngợm cái đuôi của cô một hồi.
Nếu đây mà là tiểu thuyết Tổng giám đốc bá đạo yêu cá thì chắc chắn mỹ nhân ngư bị hắn vuốt ve sẽ vô cùng thẹn thùng, còn phát ra âm thanh kỳ quái nữa cho mà xem.
Nhưng Thời Sênh thì chỉ cảm thấy lạnh cả người, toàn thân nổi da gà, cứ có cảm giác tổng giám đốc bá đạo đang tìm chỗ xuống tay, muốn cắt cái vây đuôi này của cô đi.