Con thuyền tròng trành giữa giông bão như một chiếc lá cây dập dềnh trên mặt biển, tùy thời có thể bị cuốn vào trong mưa rền gió dữ.
Đụng phải giông lốc thì mọi người đều phải chuẩn bị tâm lý sẽ chết, bởi vì chỉ cần một người lùi bước thì rất có thể sẽ làm cho cả đám người trên thuyền chết theo.
“A!”
“Giữ chặt!” Myron chỉ huy những người sắp bị gió lốc thổi đến mức sắp không giữ được thăng bằng, vẻ mặt vô cùng chăm chú, không dám lơi lỏng chút nào.
“Thuyền trưởng…”
Những người trên thuyền đều nhìn về một phía.

Myron cũng không thể không nhìn qua, chỉ thấy ở sườn thuyền bên trái có một bức tường nước đang từ xa cuộn lại, lúc này chỉ cách bọn chừng trăm mét.
Bức tường nước di động rất nhanh, mặc dù khoảng cách xa tới trăm mét nhưng cũng chỉ tới trong nháy mắt, đổ ập xuống con thuyền từ trên cao như một thác nước dữ dội.
Toi rồi!
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Nhưng sau khi sóng biển qua đi, bọn họ lại phát hiện mình vẫn đứng trên boong tàu, mà thuyền của bọn họ lại xuyên qua bức tường nước một cách an toàn.
Sao có thể chứ?
Myron nhìn về người ngồi phía trên không biết đang làm gì rồi âm thầm nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Hắn không hề cảm thấy mình may mắn.

Chuyện có thể xuyên qua bức tường sóng cao như thế an toàn chắc chắn có liên quan tới người cá kia, rốt cuộc cô ta có địa vị gì chứ?
“Thất thần làm gì?” Myron quay đầu quát lên, “Giữ thuyền cho chắc.”
Chờ mưa dông qua đi, Myron kiểm kê thương vong đầu tiên, có mấy người bị thương nhưng cũng không đáng ngại.

Hải tặc toàn là những kẻ da dày thịt béo, chỉ cẩn nghỉ ngơi một chút là tốt ngay.

Nhưng bọn họ bị mất hai người.

Thuyền viên bị thiệt hại làm Myron khá lo lắng.

Mấy lần mưa dông đã làm hắn mất đi không ít người.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn.
Myron tìm tới Thời Sênh: “Cô Daisy, chúng ta mất khá nhiều thuyền viên, phải tìm một chỗ dừng lại.

Hơn nữa gần đây trên biển khá khác thường, tốt nhất nên tìm một chỗ hỏi thăm xem là có chuyện gì xảy ra.”
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, Myron vội vàng nói: “Gần đây có một cảng tư nhân, chúng ta có thể ghé vào đó chiêu mộ thêm người và thuận tiện hỏi tin tức luôn.”
“Hải tặc các ngươi cũng nhận người tùy tiện thế à?” Chẳng lẽ không phải chỉ có nhân tài mà mình tín nhiệm mới được lên thuyền hải tặc sao? Sao bọn họ lại đi chiêu mộ người ngoài chứ?
“Thỉnh thoảng ra biển sẽ mất rất nhiều người, không nhận thêm thì sao ra biển được?” Myron giải thích: “Trên thực tế, thuyền hải tặc cũng chỉ có mấy thành viên là trụ cột thôi, còn lại đa số là nhân công lưu động.”
Thời Sênh hơi suy nghĩ: “Vậy thì cập bờ đi.”
Thời Sênh đồng ý rồi nên Myron nhanh chóng chuyển hướng thuyền chạy.

Lúc tới gần cảng, Thời Sênh nhìn thấy rất nhiều cờ của thuyền hải tặc khác nhau, vừa nhìn còn tưởng là chuẩn bị đại hội tà giáo gì nữa chứ.
Cảng vô cùng náo nhiệt, đủ loại âm thanh ầm ĩ khắp nơi.
“Cô Daisy, cô có rời thuyền không?” Bây giờ Myron toàn nói chuyện với Thời Sênh bằng kính ngữ, có thể thấy được hiện tại hắn đã sợ người cá này tới mức nào.

Thời Sênh ghé vào mạn thuyền, lạnh nhạt từ chối: “Không.”
“Vậy tôi dẫn người xuống tuyển thêm người, thuận tiện thăm dò một chút tin tức.”
Myron dẫn mấy người rời khỏi thuyền.

Họ vừa vào cảng đã bị một đám người ngăn lại, đối phương cũng là hải tặc, còn là kẻ địch nữa.
“Ô, đây không phải thuyền trưởng Myron à? Giông bão lớn như thế mà vẫn ra biển, đúng là muốn tiền không muốn sống nha, dù sao cũng đừng ném mạng nhỏ của mình đi như thế chứ.”
“Ha ha ha, sao lại không thấy Burt nhỉ, thằng đó chết rồi à?”
Nói tới Burt, sắc mặt của Myron lập tức thay đổi, cứ nghĩ tới thằng phản đồ đó là hắn lại thấy ghê tởm.
“Xem ra là đã xảy ra chuyện không vui rồi.

Tao đã bảo mà, thằng đó nhìn lấm la lấm lét, rõ ràng không phải thứ tốt lành gì, vậy mà mày còn không tin tao.

Ha ha ha, giờ ăn đau khổ rồi đúng không? Không phải chứ? Tao bảo nhé, mày già rồi Myron ạ, ánh mắt nhìn người càng lúc càng kém.”
Myron không muốn chuốc lấy phiền phức mà chỉ muốn nhanh chóng tìm người, hỏi thăm tin tức về giông bão trên biển, nhưng đối phương lại không có ý buông tha cho hắn, hắn mà còn nhường thì sẽ làm người ta nghĩ hắn sợ.
Thế nên trên bến cảng lập tức nổi lên một trận đánh nhau.
Đây là chuyện bình thường ở nơi này, mọi người vây xem vô cùng ồn ào.
Myron túm vạt áo của đối phương ném mạnh xuống mặt đất, ánh mắt đầy sự độc địa: “Myron tao còn chưa già đâu nhé!”
Đối phương bị đánh đến không còn sức chống trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Myron dẫn người đi về phía trong cảng.
Chờ Myron đi xa rồi, tầm mắt những kẻ đó liền chuyển tới chiếc thuyền của hắn.

Mấy người nhìn nhau rồi lần sờ đi tới gần chiếc thuyền.

Myron ở trên bến cảng rất lâu mới về, lúc đi chỉ có mấy người nhưng lúc về lại dẫn theo tới mười mấy người.

Bọn họ vừa lên thuyền đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Trên boong tàu có mấy tên đang nằm, mùi máu tanh là từ đám người đó tỏa ra.
Thuyền viên của thuyền đứng thành một đám.

Thời Sênh ngồi vắt chân cắn hạt dưa trên thiết kiếm bay lơ lửng ngay đầu tiên, vỏ hạt dưa rơi đầy sàn.
Myron nhìn đám người nằm trên mặt đất, đây chẳng phải làm đám người vừa bị hắn đánh sao?
Dù gì cũng làm hải tặc hơn nửa đời người, dù cho không trải qua những chuyện này nhưng chỉ nhìn cũng biết là đã xảy ra cái gì.
Chắc chắn mấy tên này lẻn lên tàu, bị Daisy phát hiện, chọc giận tới cô.
Mẹ cái đám hỗn trướng này!
“Giấu thi thể đi.” Myron lập tức ra lệnh, tuy rằng hắn cũng là người có tiếng tăm nhưng chuyện Burt làm phản lần này đã khiến cho thực lực của hắn giảm mạnh.

Nếu chuyện đám người này chết trên thuyền của hắn thì e rằng sẽ phải giao chiến với đối phương.
Theo lý thuyết, hẳn là hắn nên lập tức rời khỏi cảng, nhưng tình huống trên biển lúc này không thích hợp lắm.

Hắn không dám tùy tiện rời đi.
“Cô Daisy, tôi có nghe được một chút tin tức.” Myron nói cho Thời Sênh nghe tin tức mà hắn hỏi được trên cảng.
Giông tố trên biển xuất hiện nhiều lên từ khoảng nửa năm trước, bắt đầu từ vùng biển sâu phía Bắc.

Lúc đầu giông lốc chỉ hoạt động ở khu vực đó, sau này mới lấn dần ra bên ngoài.

Hiện tại thì khắp nơi trên biển đều là gió lốc.
Thời Sênh chống cằm, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má, nửa năm trước là còn sớm hơn thời gian tộc người cá gặp nạn.
“Nguyên nhân gây ra giông lốc là gì?”
“Cụ thể thế nào không rõ, nhưng có một tin đồn…” Myron nhìn xung quanh, thấy thuyền viên ở cách họ rất xa mới nói: “Không biết cô Daisy có nghe nói về truyền thuyết Thần Biển bao giờ chưa?”
Thần Biển?
Cô chỉ biết có mỗi Thần Biển Poseidon thôi…
Không biết Thần Biển ở thế giới này có phải ông ta không nữa?
“Trong giới hải tặc vẫn luôn truyền miệng về một truyền thuyết, đó là ai mà tìm được Thần Khí do Thần Biển lưu lại thì có thể khống chế biển cả, trở thành bá chủ của biển khơi.

Truyền thuyết này vẫn luôn lưu truyền, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có ai có được bất kỳ tư liệu gì về Thần Biển cả, vì thế cũng chẳng ai biết Thần Khí có thực sự tồn tại không nữa.”
“Nhưng một năm trước, có một con thuyền cập cảng này, có một kẻ uống say rồi kể rằng bọn họ tìm được manh mối về Thần Biển, đang chuẩn bị đi lấy Thần Khí.

Lúc đầu mọi người cho rằng hắn nói phét, nhưng người của gã đó nhanh chóng xuất hiện và đưa gã ta đi với vẻ rất lo lắng, mà con thuyền kia cũng rời khỏi cảng ngay trong đêm đó.”
“Có người nghi ngờ bọn họ thực sự có manh mối nên đã đuổi theo.

Ba tháng trước, những người đuổi theo con thuyền đó sống sót quay về nhưng đầu óc thì điên dại.

Mọi người chỉ có thể suy đoán một chút ít chân tướng qua những lời điên loạn của họ.”
“Thần Khí thực sự tồn tại, bọn họ cũng đã tìm được, nhưng Thần Khí không chịu nghe theo khống chế của họ cho nên giông bão trên mặt biển mới không ngừng.

Rất nhiều người mơ ước có được Thần Khí, nhưng mà tất cả đều chết trong những cơn giông bão đó hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play