Cô gái tóc vàng cũng rất hiếu kỳ với cái đuôi của Thời Sênh, cũng cúi đầu xuống quan sát: “Tại sao cái đuôi của cô không giống đuôi của bọn họ thế?”
Đuôi của những người khác đều chỉ có một màu, bên trên có màu gì thì bên dưới sẽ có màu ấy, còn cô gái này lại có tới bảy màu.
Nói thật, hoàn toàn chẳng phù hợp với nhan sắc bên trên, ngược lại còn có điểm quái dị.
“Ta nhuộm.” Thời Sênh đáp với vẻ trấn định.
Cái này quả đúng là nguyên chủ nhuộm thật.

Sâu trong đáy biển có một loại hoa, hoa này có rất nhiều màu, dùng nước ép từ cánh hoa đó có thể nhuộm ra đủ mọi màu sắc, dù ở trong nước màu nhuộm cũng không bị phai.

Người cá thích dùng loại hoa này để nhuộm tóc, có cũng người cá dùng nó để nhuộm đuôi thành màu sắc khác.
Dù sao tác dụng của hoa này cũng chính là để nhuộm.
Nhưng muốn tẩy đi thì phải dùng lá của cây hoa này mới tẩy được.
Vốn dĩ nguyên chủ muốn thử xem màu nào đẹp nên nhuộm tất cả các màu lên, chọn màu xong rồi sẽ tẩy những màu còn lại đi.

Ai ngờ còn chưa kịp làm thì sóng thần đã tới.
“Nhuộm ư?” Cô gái tóc vàng giật mình, cảm thấy thẩm mỹ của mấy cô người cá này thật kỳ quái: “Tôi có thể sờ thử không?”
Thời Sênh hất cái đuôi sang bên cạnh, vẻ mặt như in to hai chữ “không cho”.
Mẹ nó, đây là chân của cô đó, còn là chân trần nữa chứ, sao có thể tùy tiện cho người ta sờ được.
“Suỵt suỵt, tôi không sờ, cô nhỏ tiếng một chút.” Cô gái tóc vàng bị động tĩnh của Thời Sênh dọa cho sợ.

Cô ta bò tới bên cạnh, nhìn ra bên ngoài qua khe hở, không thấy có người đi lại mới thả lỏng tâm tình.
Cô ta xách váy đứng lên: “Tôi phải đi làm việc đây, chút nữa tôi sẽ lại mang nước cho cô, sẽ cố gắng mang nhiều hơn một chút.”
Thời Sênh nhìn cô gái tóc vàng rời đi rồi đong đưa cái đuôi hai cái.

Cô gái tóc vàng thò đầu vào, nôn nóng nhắc nhở: “Cô đừng tạo ra âm thanh lớn như thế, sẽ bị phát hiện đấy.”
Cái đuôi đang phe phẩy của Thời Sênh hơi dừng lại, cực kỳ vênh váo và cao lãnh tỏ vẻ ông đây biết rồi.
Bên ngoài dường như có người tới.

Cô gái tóc vàng dặn dò thêm hai câu rồi lại dùng đồ đạc linh tinh che đậy lên, sau đó mới vội vã rời đi.
Thời Sênh duỗi tay sờ đuôi cá, không giống cá có vảy bình thường, rất bóng, cũng không có cảm giác giác nhớt nhớt.
Vuốt rất thoải mái.
… Sờ nhiều thêm tí.
Đời này cũng thật đáng giá, bay trên trời, chạy trên mặt đất, giờ còn bơi trong biển, chưa có loài cầm thú nào mà bản cô nương chưa từng làm.
Thời tiết khô ráo nên nước nhanh chóng bốc hơi mất.

Thời Sênh lại một lần nữa cảm thấy da như muốn nứt toác.

Cô lục lọi trong không gian nửa ngày mới tìm được một đồ vật lớn có thể chứa được nhiều nước.
Hình như thứ này dùng để nấu kim loại.
Kệ nó, dù sao cũng sắp chết rồi còn quan tâm cái quái gì nữa.
[…] Người của Liên minh mà biết cô lấy cái này làm thùng tắm thì sẽ lái phi thuyền tới liều mạng với cô.
Thời Sênh đổ hết nửa số nước khoáng trong không gian vào đó mà cái thùng sắt mới chỉ đầy được một nửa.

Cô chống thân mình rồi nhảy vào trong.
Mặt nước có thể miễn cưỡng ngập cái đuôi của cô, đáng tiếc đuôi không thể nhúc nhích được.

Thời Sênh chỉ có thể nhẫn nhịn ngồi trong đó chờ thân thể dần hồi phục lại.
Người cá không có năng lực đặc biệt gì, lực tấn công cũng không mạnh lắm, ngoại trừ cái đuôi có thể tùy tiện bơi trong biển ra thì chẳng khác nào một người bình thường trên đất liền.
Lúc tắm, Thời Sênh mạnh mẽ lục tìm thông tin của thế giới này từ chỗ Nhị Cẩu Tử mới miễn cưỡng nắm được một chút tin tức.
Thế giới này giống như lẫn lộn giữa Đông phương và Tây phương, kiểu như ranh giới giữa hai phương này đã bị đánh vỡ vậy, thật kỳ quái.
Câu chuyện này xoay quanh hai nhân vật chính là Clarissa và Mona.

Thú vị nhất là nữ chính không phải người tốt mà là một phù thủy vô cùng tà ác.
Như thế hỏi ngươi có sợ không?
Như thế hỏi ngươi có thấy vui không?
Còn có người ác hơn cả bản cô nương đây, để bản cô nương tới đi!
Được rồi, sao nữ chính có thể tà ác như thế chứ?
Trên thực tế, giả thiết của nữ chính là linh hồn sinh đôi, phù thủy kia cũng ở trong cơ thể của cô ta.
Bóng tối buông xuống thì phù thủy sẽ khống chế thân thể nữ chính.

Khi mặt trời lên thì phù thủy sẽ lâm vào ngủ say, không thể sử dụng thân thể của nữ chính, đổi thành Clarissa chân chính.
Mà chuyện xưa của nam nữ chính cũng bắt đầu từ chính con thuyền này.
Thời Sênh tính toán phải làm thế nào để đi ra xử lý đám người ngoài đó, giờ vấn đề của cô là đi lại, không thể để người nâng cái thùng này lên đi đánh nhau được đúng không? Giải thiết này bảo cô phải đi vênh váo như thế nào đây, lật bàn!
Bay?
Mẹ kiếp, bản cô nương làm gì có cánh đâu cơ chứ.
Ngồi lên thiết kiếm, vậy lấy gì chém người đây?
Không đúng…
Cô có thể ném nổ mà…

[…] Ký chủ, bình tĩnh chút nào! Cô làm ra động tĩnh lớn như thế, không sợ Linh sẽ chú ý sao?
“Sợ gì chứ, giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền.” Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường, xem ai tốt hơn.
Hiện tại Thời Sênh không muốn đi ra ngoài.

Thời tiết bên ngoài quá nóng, da cô mà xuất hiện trong không khí oi bức này thì chẳng khác nào dán lên miếng sắt nung bỏng cả, nổ tung mà chết mất.
Âm thanh bên ngoài lúc đầu vẫn thỉnh thoảng vang lên nhưng đã rất yếu, sau đó thì hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
Thời Sênh lại nằm thấp xuống thêm một chút nữa, cả người đều dán xuống đáy thùng sắt.

Cảm giác lạnh lẽo thoải mái truyền khắp chân và tay giống như một người trong cơn cực khát gặp được ốc đảo.
Giải thoát, giải thoát rồi!
Cô ở trong nước hoàn toàn không có cảm giác không thở được, há miệng hô hấp cũng như trên đất bằng.

Dù sao thì người cá cũng vốn thuộc về thế giới dưới nước.
A a a!
Ông đây không phải cá!
[Người cá cao hơn cá không ít cấp bậc đâu.

Trong truyền thuyết cổ xưa thì người cá thuộc về hệ yêu.

Ký chủ không cần so sánh người cá với cá bình thường.]
“Vậy là không phải cá à?” Thời Sênh bày tỏ sự ghét bỏ.
Nói cao lớn như thế nhưng huỵch toẹt thẳng ra thì chẳng phải là cá thì là gì, rời khỏi nước liền thành cá khô luôn!
[…] Ký chủ đần độn.
“Nhị Cẩu Tử, mi trâu nha, còn dám mắng ông.”
[Mắng thì sao chứ, cô có thể tháo tôi ra chắc?] Hệ thống chạy như điên trên đường tìm chết ra vẻ nó không muốn dừng lại.

Nó cũng cần nơi phát tiết.

Nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn thì nó sẽ chết máy mất.
Thời Sênh ngoi lên từ trong nước, bọt nước chảy xuống theo tóc cô.

Lúc này cô mới chú ý tóc mình cũng là màu lam.
May mắn là không bị nguyên chủ nhuộm thành bảy màu…
Thời Sênh cuốn tóc lên rồi bò tới bên cạnh, lúc này mới trả lời Nhị Cẩu Tử: “Không thể nha, nhưng ta có thể làm ngươi nhìn thấy một số thứ khác.”
[Cái gì?] Đột nhiên thấy thấp thỏm, cứ có cảm giác tiếp theo sẽ xảy ra chuyện không hay ho gì.
Hệ thống nhìn Thời Sênh lấy ra chiếc máy tính bảng loại mới rồi nhấp loạn lên đó một trận.
Giây tiếp theo, Hệ thống liền nghe được thanh âm ư ư a a.

Thứ mà nó nhìn thấy cũng là những hình ảnh không thể miêu tả, còn là loại 360 độ không góc chết.
[…] Chủ nhân ơiiiiii, Ký chủ phát rồ lên cho tôi xem phim 18+ rồi.

Nó vẫn là trẻ con, hành vi như này phải bị nghiêm trị.

Cô gái tóc vàng nhanh chóng quay lại, lần này xách theo một xô đầy nước, nhưng khi nhìn thấy Thời Sênh ở trong một thùng sắt xa hoa thì không khỏi sửng sốt.

Sao mỗi lần quay lại đều nhìn thấy đồ vật chưa từng thấy lần nào thế? Tộc người cá đúng là rất thần kỳ nha.
Cô gái tóc vàng tới gần bồn sắt rồi cúi người nhìn vào trong.

Thời Sênh đang nằm bên dưới nhắm mắt dưỡng thần.
Cô gái tóc vàng cẩn thận mở miệng: “Cái này của cô… ở đâu ra thế?”
Trên thuyền có thứ này sao? Sao cô ta chưa từng nhìn thấy nhỉ? Không đúng, cô ấy lấy ở đâu ra thứ này chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play