“Giải thích thử ta nghe xem nào?”
[Khụ khụ, thực ra đây cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô thôi.
Nếu thực sự đưa cô vào vị diện thực tế, thì cô còn không chơi nát con vị diện nhà người ta luôn sao?] Hệ thống chột dạ, một con người như nó… À không, một hệ thống như nó không thể chịu đựng được lửa giận của Ký túc chủ đâu nha!
Chủ nhân cứu mạng!
“Muốn tốt cho ta?” Tốt cái rắm, đây rốt cuộc là vì muốn tốt cho ai? “Vậy tại sao các ngươi lại gạt ta?”
[Chuyện này… chuyện này là bởi vì nếu cô biết đây vẫn chỉ là thế giới ảo thì chắc chắn sẽ không chuyên tâm hoàn thành khảo hạch, mà chỉ muốn đi phá hủy vị diện.] Họ có dễ dàng gì đâu.
Chẳng qua bởi vì Ký chủ cô quá đáng sợ, một lời không hợp liền hủy vị diện.
[Tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của chủ nhân.] Hệ thống bắt đầu đá bóng sang cho chủ nhân, [Tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, tôi không biết gì hết.]
“Cho nên, thực ra vẫn có kịch bản?”
[…] Ký chủ, cô đặt nhầm trọng điểm cần quan tâm rồi! [… Đại khái là có.]
Bỗng nhiên có một thứ cảm giác sắp mất liên kết với chủ nhân là thế nào.
Không!
Nó không muốn làm một hệ thống trực!!
“Vậy trước đây ngươi nói không thể đổi vật phẩm cũng là gạt ta rồi đúng không?” Ông đã biết ngay lời của đám thiểu năng nói dù là một chữ hay một dấu câu cũng không tin được rồi mà.
[… Chuyện này… chuyện này là thật.
Linh và chủ nhân đã kết ước định, tôi không thể sử dụng đạo cụ giúp cô được, cho nên cửa hàng hệ thống cũng không thể mở ra được.]
Hệ thống rất ấm ức.
Nó đã làm gì chứ? Nó chỉ chấp hành nhiệm vụ.
Tại sao cuối cùng người bị tổn thương lại là nó chứ.
[Ký chủ cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao cô lại biết được không?]
Dường như tâm trạng Thời Sênh rất vui vẻ, nên liền trả lời câu hỏi của Hệ thống, “Ngay từ đâu ta đã không tin rồi.”
Cô không tin Ceasar lại dám đưa cô vào thế giới hiện thực.
Dù hắn có cái lá gan đó, thì Linh chưa chắc đã có.
Tuy cô đến đây bằng linh hồn, nhưng cô mang theo không gian, cũng vẫn có thể mang những thứ từ thế giới khác đến.
Linh không thể để mối nguy hiểm lớn như vậy tồn tại được.
Điểm quan trọng nhất là, nếu cô thực sự đi đến thế giới thực, Linh muốn nhìn được tình hình của thế giới đó là điều không thể được, cô hiểu rõ quy tắc thời không.
[Ký chủ, tôi lấy làm lạ, tại sao cô lại đồng ý với chủ nhân?] Dựa theo tính cách của Ký chủ, cho dù có là vì Phượng Từ, thì cô cũng sẽ dùng những thủ đoạn bạo lực hơn nữa, ví dụ như bắt Linh lại gì gì đó, sau đó bắt chủ nhân, sau đó uy hϊếp gì gì đó.
Thế mới phù hợp với tính cách của Ký chủ.
[Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết.
Ngươi đâu phải là người thuộc phe ta.] Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.
Hệ thống lệ rơi đầy mặt, nếu như có thể, nó có thể phản bội được không!!!
[Vậy tại sao cô lại không mang theo Thần Hành?] Nhóc con Thần Hành đó hữu dụng như vậy, lần này Ký chủ lại không mang theo cô nhóc đó, nhất định là có điều mờ ám.
“Ta không nói cho ngươi biết, ngươi đoán đi.”
[…] Thật muốn đánh Ký chủ quá!!
Hệ thống uất ức đến không muốn nói.
Nó thử gửi tin nhắn cho Ceasar, nhưng tin nhắn không ngừng nhảy ra dòng cảnh báo gửi thất bại.
Hệ thống loay hoay một hồi cũng không gửi đi được, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định này.
Noi gương kinh nghiệm trước đây, Hệ thống nhanh chóng chuẩn bị tâm lý, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội chủ nhân nhà mình, tạm thời phải dựa vào chủ nhân mới.
Ai bảo người ta bây giờ mới là đại lão chứ.
Đại lão cái mồm nhà mi ấy! Cái mồm còn dám thối đến mức nào nữa vậy!
Mấy lần trước nó đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Mẹ kiếp, đó là Ký chủ đang moi tin, nó còn không hề phát giác ra nữa chứ.
Củ nhân có phải chủ nhân đã lâu không sạc IQ cho nó rồi không?
Khi hệ thống còn đang nghi ngờ cuộc đời người máy, Thời Sênh đã cho người vào thu dọn sạch sẽ nơi đây, đưa Trầm Bắc đi đến một căn phòng khác.
Từ đầu đến cuối Trầm Bắc vẫn luôn trầm mặc.
“Nghĩ gì đó?” Thời Sênh giơ tay ra lắc lắc trước mặt hắn, “Thất hoàng tử, hoàn hồn về lại Trái Đất thôi.”
Trầm Bắc vô thức nắm lấy tay cô, dùng ngữ khí sủng nịch mà ngay cả bản thân hắn cũng không quen thuộc: “Đừng có phá nữa.”
Nói xong hắn cũng ngẩn người đi, ánh mắt nhìn vào tay cô, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Thời Sênh, dáng vẻ vô cùng mơ màng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao hắn lại dùng ngữ khí đó để nói chuyện?
Thời Sênh quấn lấy ngón tay hắn, hơi siết chặt lại, nghiêng đầu hỏi: “Ngọc tỷ có tác dụng gì với chàng?”
Trầm Bắc còn đang nhìn chằm chằm vào tay cô, lát sau mới nói: “Người Tuyết Quốc đã khống chế toàn bộ hoàng thất Thục Quốc, mẫu phi ta cũng ở trong số đó.
Chỉ khi lấy được ngọc tỷ trở về thì mới đổi lại được sự bình an cho mẫu phi ta.” Đáng tiếc ngọc tỷ đã bị nàng phá hủy rồi.
Thời Sênh hơi nhíu mày, “Bây giờ ngọc tỷ đã bị hủy mất một cái, người của Tuyết Quốc muốn mở đường trở về Tuyết Quốc cũng là chuyện không thể nào nữa rồi.
Cho nên bây giờ những người của Thục Quốc cũng không có tác dụng gì nữa, hoặc là chúng sẽ thả mấy người đó, hoặc là chúng sẽ gϊếŧ họ.”
Chỉ có hai sự lựa chọn đó, không có gì khó đoán cả.
“Còn có một cách nữa có thể mở đường về Tuyết Quốc.” Trầm Bắc nhàn nhạt nói.
“Cái gì?” Trong lòng Thời Sênh có vài phần dự cảm không mấy tốt đẹp.
Thiết lập bối cảnh này, rất phù hợp với thiết lập của nữ chính đại nhân… cmn sắp toi rồi.
“Thánh nữ Tuyết Quốc, cứ mỗi trăm năm, Tuyết Quốc sẽ giáng sinh một vị thánh nữ, máu của cô ta có thể mở ra Tuyết Quốc.”
Hay lắm!
Cho dù bao nhiêu thiết lập cũng không thể thiếu được máu và thánh nữ.
Mà vị thánh nữ này có đến chín mươi phần trăm chính là nữ chính, chín phần trăm có thể là nữ phụ độc ác.
Chín phần trăm cuối cùng đó còn có năm phần trăm có thể là nhầm, thực ra vẫn là nữ chính.
Một phần trăm cuối cùng có thể là bạn của nữ chính.
“Sao chàng lại biết nhiều như vậy?” Thời Sênh cúi người nhìn vào đôi mắt Trầm Bắc, “Chàng thực sự không phải là người Tuyết Quốc chứ?”
Trầm Bắc lắc đầu, biên độ hơi lớn, nên bờ môi hắn cọ vào gò má Thời Sênh.
Trầm Bắc bây giờ đã rất bình tĩnh, để mặc cho Thời Sênh nhào lên người hắn.
“Ta đã từng đọc qua một lá thư tay, trên đó ghi chép lại những bí mật của Tuyết Quốc.
”
“Bao gồm cả tác dụng của ngọc tỷ đó sao?”
Trầm Bắc ngồi dậy một chút.
Hắn một tay chống về phía sau, ngửa đầu ra sau, ánh mắt nhìn vào hư không, “Ừm, trên đó có rất nhiều thứ, ví dụ như thuật ngự âm, thuật tiên đoán, thuật khôi lỗi, thuật di hồn…”
Thấy Thời Sênh nhìn với vẻ cổ quái, Trầm Bắc vội vã nói, “Ta chỉ học được thuật ngự âm.
Chỉ có thuật này mới không cần có huyết mạch Tuyết Quốc cũng học được.
Những thuật khác bắt buộc phải có huyết mạch của Tuyết Quốc mới học được.”
“Có phải trên lá thư tay chàng đọc được đó có những lời tương tự như là lời tiên đoán không?”
“Sao nàng lại biết?”
Thời Sênh nhếch khóe miệng lên cười cao thâm khó lường.
Đều là chiêu trò lối mòn hết.
Bản cô nương đương nhiên là biết rồi.
Trầm Bắc thấy Thời Sênh không lên tiếng, mím chặt môi lại nói: “Trang cuối cùng của lá thư tay có một dòng chữ viết bằng máu, nhìn có vẻ giống như là viết trong lúc hoảng loạn – Ngủ trăm năm, rồi sẽ tỉnh.
Vạn vật tôn, bách thú kêu.
Thánh nữ đến, Tuyết Quốc phục.”
Ý tứ mặt chữ của câu nói này chính là thời gian ngủ đông dài trăm năm, khi có một người được thế gian vạn vật tôn trọng, bách thú hướng về, chính là lúc thánh nữ giáng lâm.
Thánh nữ sẽ dẫn dắt họ phục hưng Tuyết Quốc.
“Nhưng thời gian Tuyết Quốc bị diệt đã không chỉ là một trăm năm rồi đúng không?” Phải có một… ừm, mấy trăm năm rồi ấy chứ?
Khoảng thời gian này chẳng lẽ chưa từng xuất hiện thánh nữ sao?!
Trầm Bắc lắc đầu, sao hắn biết được những chuyện đó chứ.
Hắn cũng không phải là người Tuyết Quốc.