Sau khi Tiên hoàng sắc phong Phượng quân, Hoài Nam Vương ở trong kinh thêm mấy năm.
Tiên hoàng lần lượt sinh hạ Đại hoàng nữ và Nhị hoàng nữ, cho đến khi nghe tin hậu cung của Tiên hoàng lại có thêm người mới, Hoài Nam Vương không thể chịu đựng thêm nữa chủ động xin đi biên quan.
Tiên hoàng không lay chuyển được ông, đành phải để ông đi.
Nhưng không lâu sau khi ông rời đi đã nhận được thánh chỉ, lệnh cho ông lập tức khởi hành hồi kinh.
Người được phái đến không nói là có chuyện gì, trên thánh chỉ chỉ viết lệnh cho ông hỏa tốc quay về.
Hoài Nam Vương lo Bệ hạ xảy ra chuyện gì, nên lập tức về kinh.
Về kinh ông nhìn thấy Tiên hoàng đã mang thai năm tháng, cách thời gian ông đi, vừa tròn năm tháng…
Đứa trẻ này chính là Tam hoàng nữ Tiện Dương.
Tiên hoàng đã có con với ông, nhưng ông vẫn không có danh phận, cho dù cuối cùng ông dùng danh phận của người khác để tiến cung, nhưng đứa trẻ đó cũng không thể giao cho ông nuôi dưỡng.
Nhưng khi Tiên hoàng đang ở thời điểm quan trọng sinh Tiện Dương, biên quan lại nổi loạn.
Hoài Nam Vương dẫn binh xuất chinh, chỉ vì muốn mang lại một thiên hạ thái bình thịnh thế cho Nữ hoàng trong lòng ông.
Trận chiến này kéo dài gần bảy tám năm.
Đến khi ông dẫn binh hồi triều, phát hiện thế cục trong triều đã tối tăm bất minh, Tiên hoàng bị người ta kiềm chế hai bên.
Khi đó đảng gian thần Đới Tự đã lộ diện, hơn nữa còn không biết từ lúc nào đã tụ tập được rất nhiều đại thần ở bên cạnh.
Tuy còn chưa thể đối đầu trực tiếp với Tiên hoàng, nhưng Tiên hoàng cũng không dám tùy tiện động vào bà ta.
Hoài Nam Vương nắm trong tay trọng binh, ông vừa về kinh đã bị đám đại thần do Đới Tự dẫn đầu giám sát, thậm chí còn suýt chút nữa đã lật ra cả thân phận nam tử của ông.
Để bảo vệ ông, Tiên hoàng khuyên ông giao ra binh quyền, đi đến Hoài Nam.
Khu vực Hoài Nam này xưa nay vẫn luôn là nơi loạn nhất của Phượng Loan Quốc, cũng là nơi Đới Tự rất khó nhúng tay vào được.
Ý tứ của Tiên hoàng rất rõ ràng, đi đến Hoài Nam thu phục những người đó để dùng, chờ đợi thời cơ.
Thế nhưng thời cơ đó, cho đến khi Tiên hoàng băng hà cũng không đợi được.
Trước khi chết, Tiên hoàng đã phải dùng thủ đoạn “gϊếŧ địch tám trăm tự tổn thất một nghìn” để ngăn chặn và xử lý Đại hoàng nữ và Nhị hoàng nữ, đẩy Tiện Dương lên ngôi Nữ hoàng.
Chính bởi vì bà biết ông ở Hoài Nam, ông sẽ bảo vệ hoàng vị của Tiện Dương.
Khi Đại hoàng nữ tạo phản, ông nhân cơ hội để Đới Tự hiểu lầm rằng ông cũng có ý đồ với hoàng vị, và lộ ra một phần thực lực.
Tuy chuyện tạo phản cũng khiến cho đảng Đới Tự triệt để lớn mạnh, nhưng Đới Tự cũng không dám tùy tiện ra tay.
Thế cục hạn chế nhau như vậy cũng là kết quả tốt nhất lúc đó.
Bây giờ ông hợp tác với Du Vương chính là muốn tiêu diệt đảng gian thần Đới Tự.
Nhưng thật không ngờ tiểu nha đầu trước kia chỉ biết ăn chơi trác táng lại dùng thủ đoạn thâm sâu khó lường như vậy, đảng Đới Tự còn chưa kịp gây ra sóng gió gì đã bị áp chế xuống rồi.
“Cho nên… các ngươi cũng không hề hạ độc trẫm?” Thời Sênh vuốt cằm, vậy thì thú vị rồi, Hoài Nam Vương và Đới Tự đều không hạ độc, vậy thì ai là người hạ độc?
“Hạ độc?” Hoài Nam Vương khϊếp sợ, vội vàng hỏi, “Đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao ta không nghe được tin tức gì?”
Sau đó dường như ông nghĩ ra được điều gì, “Chuyện lần trước không phải là sự cố ngoài ý muốn, có người mưu hại người?”
Thời gian nguyên chủ chết quá ngắn, lại thêm đảng Đới Tự cố ý ngăn chặn tin tức, khi Hoài Nam Vương nhận được tin tức, Thời Sênh cũng đã hồi cung an toàn.
Thời Sênh không nói tiếp, chuyển đề tài, “Ngươi muốn nói với trẫm những chuyện này thôi sao?”
Hoài Nam Vương muốn hỏi cụ thể xem là chuyện gì, nhưng thấy bộ dạng Thời Sênh như vậy, lại nhất thời không thể hỏi được.
Ông mở miệng, một lát sau mới nói, “Trong tay ra có một đội thần binh, là Tiên hoàng giao cho ta, đội thần binh này do hoàng thất bí mật bồi dưỡng, đời đời tận trung với Nữ hoàng.
Vốn dĩ sẽ do Tiên hoàng giao cho ngươi lúc người nhận chiếu thư truyền vị, nhưng… bây giờ ta trả lại nó cho người.”
Vốn cho rằng đứa trẻ này còn cần ông bảo vệ chở che, nhưng không ngờ cuối cùng ông lại không còn chút đất dụng võ nào.
Hoài Nam Vương lấy từ trong tay áo ra một chiếc còi nhỏ, “Chiếc còi này người bình thường không nghe được, nhưng tín điểu do kỳ binh nuôi có thể nghe được, có mệnh lệnh gì ngươi hãy truyền cho tín điểu, họ sẽ hoàn thành.”
Linh Di đón lấy chiếc còi, truyền cho Thời Sênh.
Thời Sênh cầm lấy chiếc còi ngắm nhìn, cho người đưa Hoài Nam Vương đi.
Có lẽ Hoài Nam Vương cũng biết những chuyện này cô cần có thời gian để suy nghĩ để chứng minh, không hề phản bác, rời đi theo lệnh Thời Sênh.
“Bệ hạ…” Linh Di yếu ớt gọi, chuyện này rốt cuộc có phải là thật hay không đây?
“Thử thì biết thôi.” Khóe miệng Thời Sênh cong lên một nụ cười quỷ dị.
Cô dùng linh khí thanh tẩy chiếc còi một lần, sau đó đặt bên miệng thổi.
Quả nhiên không có âm thanh phát ra, nhưng Thời Sênh cảm thấy trong không khí có linh khí đang chuyển động, chứng tỏ có âm thanh đang truyền tới.
Thời Sênh nhanh chóng nghe thấy tiếng bộp bộp bên ngoài cửa sổ, giây lát sau đã có tiếng như tiếng chim gõ kiến mổ vào gỗ.
Linh Di đi mở cửa sổ, một con chim màu trắng tuyết từ bên ngoài cửa sổ bay nhào vào trong phòng, đáp thẳng lên trước long án của Thời Sênh, nghiêng cái đầu nhỏ, dùng đôi mắt nhỏ màu đỏ nhìn Thời Sênh.
Vừa nhìn đã biết là con chim nhỏ vô cùng thông minh.
Ngoại hình có điểm giống chim bồ câu, nhưng lông vũ của nó lại mềm mại hơn nhiều, nhưng lông đuôi lại có ba màu đỏ vàng lam diễm lệ.
“Chϊếp chϊếp?” Chim nhỏ kêu lên, dường như đang thúc giục Thời Sênh.
Thời Sênh giơ tay ra bắt lấy nó, chim nhỏ nhào xuống, “Chϊếp chϊếp chϊếp!!” Sao lại bắt nó chứ!!!
“Hóa ra là linh điểu.” Thời Sênh kéo cánh chim nhỏ, mặc kệ tiếng kêu chϊếp chϊếp chϊếp phản đối của chú chim nhỏ.
Trong cơ thể chú chim nhỏ này toàn bộ đều là linh khí, đã được coi là linh điểu, cho nên mới hiểu tính người như vậy.
Thời Sênh tìm thấy một ống nhỏ để tin tức được che giấu dưới chân nó.
Thời Sênh cho Linh Di viết mấy câu để vào trong đó, sau đó buông chú chim nhỏ ra.
Chú chim nhỏ nhảy lên trên bàn, lớp lông vũ tán loạn khẽ rung lên.
Nhìn thấy mấy sợi lông vũ từ trên người nó run rẩy, chú chim nhỏ tức giận phẫn nộ kêu hai tiếng chϊếp chϊếp.
Nó nhào đến bên đài nghiên ở cạnh, dùng móng vuốt nhuộm mực, rồi nhảy giẫm loạn lên trên tấu sớ, in ra một chuỗi dấu chân chim.
Thời Sênh: “…”
Linh Di: “…”
“Chϊếp chϊếp chϊếp!!!” Dám cho người bắt ta!! Hừ!!
Chú chim nhỏ chuẩn bị rời đi, ai ngờ một đôi tay vươn ra chộp lấy nó, chỉ một giây sau cả người chú chim đã bị ấn vào trong mực, trên lông vũ đã nhuộm màu mực đen kịt, từ chú chim trắng nhỏ biến thành chú chim đen nhỏ.
“Chϊếp chϊếp chϊếp!!”
“Chϊếp chϊếp chϊếp, chỉ có mình ngươi biết kêu chắc?” Thời Sênh học theo nó kêu, “Nếu còn dám làm loạn, trẫm sẽ hầm ngươi thành canh uống.”
Chú chim nhỏ tức giận run rẩy, đập mạnh cánh, toàn bộ nước mực bị vẩy lên người và mặt Thời Sênh.
Thời Sênh: “…”
“Chϊếp chϊếp chϊếp!!” Hừ!
Chú chim nhỏ lắc cái mông rồi bay ra bên ngoài.
“Bắt con chim đó lại cho trẫm!!!” Thời Sênh đập bàn hét lớn.
Chú chim nhỏ bị âm thanh đó dọa cho sợ hãi suýt nữa thì rơi từ trên không trung xuống.
Nó rõ ràng là nghe hiểu được, nên nhanh chóng chui ra ngoài cửa sổ, vọt lên tận mái nhà, bay lên bầu trời.
Cấm vệ quân có muốn bắt một con chim cũng không dễ như vậy.
Linh Di: “…” Không được hiểu Bệ hạ nhà mình cho lắm, có những lúc ngay cả người cũng không muốn so đo tính toán, sao bây giờ lại cứ so đi tính lại với một chú chim nhỏ như vậy chứ, ức hϊếp một con vật nhỏ thú vị lắm sao? Người là Bệ hạ đó nha, hãy chú ý hình tượng!!