“Lôi tổng, bên ngân hàng không cho vay…”
“Lôi tổng, Hoàng tổng bên đó không gặp chúng ta, chuyện hợp đồng nói từ từ.”
“Lôi tổng…”
Các loại báo cáo dồn dập đến chỗ Lôi Đình.
Cả người Lôi Đình đều nổi điên, chỉ một đứa con gái lại có thể ép hắn đến mức này.
Bản lĩnh lớn lắm!
“Lôi tổng, Phương gia gọi điện đến nói mời ngài ăn cơm.” Trợ lý cẩn thận báo cáo.
Phương gia?
Lôi Đình híp mắt, “Có nói là chuyện gì không?”
“Không có.” Trợ lý lắc đầu.
Phương gia, chính là nhà vị hôn thê của Lôi Đình.
Chuyện ngân hàng không cho vay, quá nửa là do Phương gia sai khiến.
Hắn biết Phương gia đang mượn cơ hội này ép hắn.
“Anh Lôi.” Phương Sính Đình đứng ở cửa đón hắn, trên mặt mang ý cười, nhưng Lôi Đình lại cảm thấy nụ cười của cô ta có chút kỳ quái.
Lôi Đình quan sát trên dưới, cô ta dường như xinh đẹp phóng khoáng hơn trước kia, trên mặt mặc dù tươi cười, nhưng lại đầy cảm giác xa cách.
Xa cách…
Đúng rồi, chính là chỗ này không đúng.
Ánh mắt Phương Sính Đình nhìn hắn, từ trước đến nay đều là tha thiết si mê, đã khi nào từng dùng ánh mắt xa cách như vậy nhìn hắn chứ?
“Phương Sính Đình, nếu như cô muốn giở trò gì, tôi khuyên cô bỏ cái suy nghĩ này đi.”
“Anh Lôi nghĩ nhiều rồi, lần này mời anh đến, chỉ là có chút chuyện muốn nói rõ với anh.” Phương Sính Đình tỏ ý mời Lôi Đình vào trong.
Đáy lòng Lôi Đình cho rằng Phương Sính Đình đang giở trò, chịu đựng sự chán ghét tiến vào phòng khách.
Cha mẹ Phương gia đều ở đó, đã ngồi bên bàn ăn, dường như đang đợi hắn.
Lôi Đình chào hỏi xong ngồi xuống.
Phương Sính Đình kêu người mang thức ăn lên, trong chốc lát trên bàn ăn có chút yên lặng.
Phương Sính Đình uống một ly rượu vang, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự thành thục của nữ nhân.
Lôi Đình lần đầu tiên phát hiện người phụ nữ này hình như trừ xinh đẹp ra, cũng không phải cái gì cũng vô dụng.
Lôi Đình thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ông Phương, “Bác Phương, chuyện liên quan đến tập đoàn cháu vay tiền, không biết vì nguyên nhân gì mà không thông qua?”
Một ngân hàng không cho vay tiền cũng thôi đi, vẫn còn những ngân hàng khác.
Nhưng lần này tất cả các ngân hàng có thể cho vay đều cự tuyệt bọn hắn.
Có thể làm được chuyện như vậy chỉ có người đàn ông trước mặt này.
“Tiểu Lôi, về chuyện này, chúng ta chưa nói vội.
Hôm nay chủ yếu là Sính Đình mời cháu đến, cháu nghe nó nói trước đi.” Ông Phương vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra nguyên do.
Lôi Đình chỉ đành nhìn Phương Sính Đình, dùng ánh mắt chất vấn cô ta, muốn làm gì?
Phương Sính Đình nhấp một ngụm rượu vang, “Anh Lôi, hôm nay mời anh đến là muốn nói chuyện giải trừ hôn ước với anh.”
“Cái gì?” Không kịp đề phòng nghe được cái tin tức như vậy, Lôi Đình có chút ngẩn ra.
Hắn còn tưởng rằng hôm nay Phương Sính Đình đến để ép hắn.
“Giải trừ hôn ước, nếu anh không thích tôi, vậy tôi cũng không cần tiếp tục treo cổ lên cái cây là anh nữa.” Ánh mắt Phương Sính Đình nghiêm túc.
“Cô nghiêm túc?” Lôi Đình cau mày.
Hắn biết rất rõ cô ta thích mình đến mức nào.
Cô ta lại chủ động nói chuyện giải trừ hôn ước, chuyện này nhìn thế nào cũng có điểm quái dị.
“Anh Lôi, đương nhiên là tôi nghiêm túc.” Phương Sính Đình khẽ mỉm cười.
Lôi Đình lại nhìn ông bà Phương, hai người đều không lên tiếng.
Hiển nhiên là Phương Sính Đình đã thuyết phục bọn họ rồi.
“Được.”
Phương Sính Đình uống cạn ly rượu vang, môi đỏ mọng cong lên thành nụ cười quỷ dị.
…
Chuyện Lôi Đình và Phương Sính Đình giải trừ hôn ước gây ầm ĩ rất lớn.
Tin tức giật tít cả thành phố đều bị bọn họ chiếm lấy.
Đương nhiên có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, dùng ánh mắt nhìn ai cũng có quỷ của Thời Sênh mà xem xét, quá nửa là có người thao túng sau lưng, muốn làm lớn chuyện này.
Còn về muốn đạt được kết quả gì, Thời Sênh không biết.
Nhưng chuyện này không trở ngại cô làm sụp đổ nam chính, ngược lại giúp cô một tay.
Phương gia đã giải trừ hôn ước với Lôi Đình rồi, đây không phải là dấu hiệu Lôi Đình toi đời rồi sao?
Người luôn đứng xem, sau chuyện này cũng tới tấp bắt đầu động thủ.
Tập đoàn Lôi thị phá sản nhanh như nước lũ vỡ đê, không ai ngăn cản được.
Thời Sênh phát hiện Phương Sính Đình luôn dõi theo Lôi Đình.
Đặc biệt là lúc Lôi Đình bị người ức hϊếp, cô ta sẽ đứng ra, giúp hắn một tay.
Nhưng cô ta lại không nói chuyện với Lôi Đình, có lúc thậm chí là làm như không nhìn thấy hắn.
“Nhị Cẩu Tử, vị hôn thê cũ này làm gì thế?” Thời Sênh sờ cằm hỏi Hệ thống.
Hành vi này nhìn thế nào cũng là lạ…
[Tôi làm sao biết, uống nhiều thuốc, điên rồi chăng.] Hệ thống trả lời rất tùy tiện.
“Mi lại trúng độc rồi à?”
[Trúng độc của Ký chủ.] Mỉm cười, duy trì mỉm cười.
Thời Sênh kinh ngạc, “Ta lợi hại như vậy sao?”
[…] Có biết xấu hổ không hả!
Sự xuất hiện của Phương Sính Đình ở phía xa thu hút mấy người vốn dĩ đang chê cười Lôi Đình, vây quanh Phương Sính Đình vào khách sạn.
“Tô Tiểu Tâm!!” Hách Bảo Bối lao từ khách sạn ra, lập tức xông về phía Phương Sính Đình.
Thời Sênh rõ ràng cảm giác được sát khí lộ ra trên người Phương Sính Đình, nhưng bởi vì phát hiện Hách Bảo Bối không phải nhắm vào cô ta, cho nên rất nhanh thu lại sát khí.
Ách!
Phương Sính Đình này không phải cũng là người xuyên không đấy chứ?
Sát khí như vậy, người không luyện mười mấy hai mươi năm, tuyệt đối sẽ không có.
“Tô Tiểu Tâm, mẹ kiếp, cậu lại không nghe điện thoại!!” Hách Bảo Bối tới gần liền bắt đầu trách mắng, “Chuyện lần trước, có phải là cậu tố cáo với ba mẹ tớ không? Tô Tiểu Tâm tớ đối với cậu không bạc!! Cậu lại hại tớ như vậy!”
“Nhỏ tiếng chút, kêu lớn như vậy làm gì? Ai không biết còn tưởng tớ làm gì cậu.” Tên thiểu năng này không biết lại chạy trở về làm gì, ở nước ngoài lưu lạc không tốt sao?
Hách Bảo Bối hít sâu một hơi, giọng còn lớn hơn vừa rồi, “Tô Tiểu Tâm, có phải cậu có bạn trai rồi không hả!”
Người đi đường: “…”
Mau đến xem chuyện lạ, ở đây có người bị cắm sừng này.
Thời Sênh cảm thấy trong đầu đám người đi đường kia đang không ngừng bắn ra bình luận như vậy.
“Tớ gọi điện thoại cho cậu, cậu không nghe, nhắn tin không trả lời, gửi bưu kiện cũng không hồi đáp.
Tô Tiểu Tâm cậu muốn lên trời hả!!”
Hách Bảo Bối vẫn còn đang rống.
Tức chết hắn rồi!
Đề phòng mình bị thành trò hề, Thời Sênh quả quyết xoay người rời đi, hướng về phía xe bên đường.
Hách Bảo Bối chưa từng nhìn thấy chiếc xe kia, nhưng Thời Sênh đi lên, hắn cũng theo bản năng kéo cửa xe, nhưng đột nhiên phát hiện bên trong còn có một người, lập tức ngẩn ra, “Ôn Cố?”
Thời Sênh nằm bò bên nóc xe bên kia, “Bạn trai của tớ.”
Hách Bảo Bối “ầm” một cái dập cửa xe lại, trừng Thời Sênh một cái, lại kéo cửa ra.
Chắc chắn hắn không nhận sai người, đây chính là Ôn Cố.
Hách Bảo Bối ngồi vào phía trước, mặt đầy quỷ dị.
Mấy lần hắn muốn nói chuyện với Thời Sênh, mắt quét đến Ôn Cố lại nuốt trở về, lấy điện thoại nhắn tin.
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tô Tiểu Tâm, có phải cậu điên rồi không??]
[Tô Tín: Nếu như tớ điên rồi, cậu bây giờ chính là một cỗ thi thể.]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Ôn Cố a!!! Đó là Ôn Cố.
Mẹ kiếp, cậu biết lúc hắn ở trường khốn nạn thế nào không?]
Hách Bảo Bối là lưu manh, tin đồn nghe nhiều hơn người khác nhiều.
[Tô Tín: Bây giờ anh ấy đâu có khốn nạn.]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời cậu nghe chưa hả? Mắt mũi cậu kiểu gì thế? Trên thế giới nhiều đàn ông tốt như thế cậu đều chướng mắt, lại nhìn trúng một người như vậy?]
[Tô Tín: Tớ chính là vừa ý anh ấy.]
Hách Bảo Bối quay đầu nhìn Thời Sênh, hai tay im lặng bật ngón giữa.
Cậu đợi đấy, ông đây phải đi cáo trạng cậu!!
Hách Bảo Bối và Tô Tín tuyệt đối đều là người cáo trạng chuyên nghiệp với ba mẹ đối phương.
Người nọ đào hố người kia không chút nương tay.