Ôn Cố ngồi lên ghế sofa, đặt vật trong tay xuống, hoàn toàn không cho Thời Sênh cơ hội nói chuyện, “Phiên bản truyện tranh của “Thiên cổ” tôi muốn cô vẽ.”
“A?” Thời Sênh ngẩn ra.
“Đây là hợp đồng.” Ôn Cố đẩy đồ trên bàn về phía Thời Sênh, “Nếu như cô bằng lòng, thì ký tên, không bằng lòng… thì bỏ đi.”
Thời Sênh sờ cằm, tìm một cái bút ở bên cạnh trực tiếp lật tới trang cuối cùng, ký tên.
“Cô… không đọc hợp đồng à?”
Thời Sênh khép hợp đồng lại, ngửa đầu cười khẽ, “Bởi vì là anh mà, cho dù là cái hố, tôi cũng nguyện ý nhảy.”
Cô cầm hợp đồng đứng dậy, đưa nó cho người đàn ông trên ghế sofa, “Hợp tác vui vẻ, đại thần.”
Mắt Ôn Cố xẹt qua ánh sáng, giơ tay nhận lấy hợp đồng, giọng hơi khẽ, “Hợp tác vui vẻ.”

Thời tiết thấm thoát lại nóng rồi, nhân viên nghiệp vụ nhao nhao oán hận thời tiết này, hận không thể tìm một cái tủ lạnh hạ nhiệt.
Nhưng bọn họ bây giờ không có thời gian đi hạ nhiệt, cho dù nóng đến muốn nhảy sông, lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng, bận rộn chuyện trong tay.
“Phóng viên đã vào sân.”
“Còn năm phút nữa, mọi người nhanh lên chút.”
“Nhanh lên, chạy đi, nhanh lên chút, bên kia, nhanh lên…”
Hậu đài nhốn nháo, Ô Vân từ trong đám người bận rộn kia đi đến.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên nghiệp vụ, cô ta tiến vào chỗ lát nữa lên sân khấu.
Hôm nay là lễ khởi chiếu phim hoạt hình “Ma tướng”, cô ta có mặt với tư cách tác giả.
Trạng thái của Ô Vân không quá tốt, thậm chí là có chút căng thẳng.

Hôm nay cô ta đến, là lén trốn khỏi chỗ Lôi Đình.
Lúc lên sân khấu bị nói sai nhiều đoạn, nếu không phải có MC dàn xếp, không biết sẽ lúng túng thế nào.
“Cảm ơn mọi người, “Ma tướng” sẽ lên sóng vào tháng bảy, đến lúc đó…”
Tiếng MC đột nhiên biến mất, biểu tình trên mặt cô ta đầy kinh ngạc và không thể tin.
“Sao thế?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Ô Vân nhìn vẻ mặt MC, đáy lòng đột nhiên có chút dự cảm xấu.
“Xin lỗi, “Ma tướng” hủy bỏ kỳ hạn.

Nguyên nhân cụ thể sau này sẽ có buổi họp báo, mời các vị phóng viên dời bước đến phòng số 3.”
Lời này vừa nói ra phía dưới liền nổ tung, đến đây không chỉ có phóng viên, còn có người của các ngành.

MC vội vàng kêu người đưa phóng viên đến phòng số 3, vỗ về các đại lão của các ngành.”
“Sao lại hủy bỏ?” Đáy lòng Ô Vân bất an.

Cô ta đi tới bên cạnh MC hỏi, “Tại sao tôi không nhận được tin tức gì?”
“Xin lỗi cô Ô, phía trên vừa truyền xuống, chúng tôi cũng không biết là chuyện gì.” Cô ấy cũng là mới vừa nhận được tin tức này, cô ấy có thể có cách gì chứ.
“Các người làm ăn kiểu gì vậy? Nói hủy bỏ là hủy bỏ, đã hỏi ý kiến của chúng tôi chưa hả?” Đoàn phim hoạt hình cũng vây lấy.
“Cần một lời giải thích!”
“Đúng vậy, phải cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa.”
MC định trấn an những người này, nhưng hiệu quả không cao.

Cho đến khi có người mời bọn họ đi ra phía sau, người phụ trách liên quan sẽ giải thích, bọn họ mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Ô Vân đi theo đại bộ phận tiến vào một gian phòng họp.

Bên trong có không ít luật sư đang chờ sẵn.
Mà ngồi ở vị trí chủ tịch, là một người mà cô ta không ngờ tới được.
Ô Vân trợn to mắt: “Tô Tín!”
Cô tại sao lại ở đây? Còn ngồi ở vị trí kia…
Người tiến vào đưa mắt nhìn nhau.

Nhân viên nghiệp vụ sắp xếp cho bọn họ ngồi đối diện hàng luật sư kia, vừa vặn mỗi người đối mặt với một luật sư.
Thời Sênh gõ gõ bàn, giọng nói trong trẻo vang lên trong phòng họp, “Thư hủy bỏ hợp đồng mọi người xem xem, không vấn đề gì thì ký tên.”

“Thư hủy bỏ hợp đồng?”
“Tại sao phải hủy bỏ hợp đồng?”
“Sắp phát sóng rồi, bây giờ hủy bỏ hợp đồng, công ty các người điên rồi à? Giai đoạn trước bỏ vốn nhiều như vậy, nói hủy bỏ hợp đồng là hủy bỏ sao?”
Đối mặt với chất vấn của những người này, Thời Sênh bộ dạng đại lão, “Có tiền tùy thích, không được sao?”
Mọi người: “…”
“Công ty hủy bỏ hợp đồng trước, tiền vi phạm hợp đồng công ty đều dùng số tiền lớn nhất để bồi thường.

Nếu như chư vị không muốn hủy bỏ hợp đồng, vậy thì tự đi mời luật sư để kiện, công ty chúng tôi không có ý kiến.” Một luật sư trong đó lên tiếng.
“Cô ta là ai?” Có người chỉ Thời Sênh, “Phụ trách hạng mục này không phải Chu tổng sao?”
“Chu tổng đã bị sa thải rồi.” Luật sư mặt không đổi sắc trả lời, “Đây là tổng tài của công ty chúng tôi, Tô tổng.”
Mọi người: “…”
Tổng tài của công ty Kuman không phải họ Phí sao? Lúc nào thành họ Tô rồi?
Được rồi, đấu đá của những người tầng lớp trên, bọn họ không hiểu.
Nhưng mà…
“Ma tướng sẽ là một bộ tác phẩm rất thành công, cũng sẽ mang đến lợi nhuận cho công ty mấy người, tôi không hiểu Tô tổng tại sao lại từ bỏ?”
Thời Sênh cong khóe miệng, ánh mắt quét qua mọi người, rơi lên người Ô Vân, “Nguyên nhân cụ thể, tác giả gốc rất rõ ràng, không bằng mời cô ta giải thích cho các vị nghe xem?”
Thời Sênh nhấn mạnh ba chữ “tác giả gốc”.
Mọi người đều nhìn Ô Vân, sắc mặt Ô Vân trong nháy mắt trắng bệch, “Tôi… tôi không biết.”
Cô ta biết, Tô Tín là nhắm vào cô ta.
Nhưng cô ta cô không ngờ Tô Tín lại có bối cảnh lợi hại như vậy….
“Cô Ô Vân, đây là chuyện gì thế? Cô quen vị Tô tổng này sao?” Vừa rồi lúc bọn họ tiến vào, bọn họ nghe thấy cô ta kêu lên một cái tên, vừa vặn cái tên đó cũng bắt đầu bằng chữ Tô.
“Tôi…” Ô Vân nhìn người phụ nữ phía trước, đáy lòng hoảng hốt, tại sao Tô Tín không chịu bỏ qua cho cô ta, cứ dồn cô ta vào chỗ chết.
“Tôi không biết, tôi không quen cô ấy.” Ô Vân đứng vụt lên, hét lớn một tiếng lao ra khỏi phòng họp.
Phản ứng này nói không biết chẳng có ai tin.
“Tô tổng, cho dù cô Ô Vân đắc tội cô, cũng không liên quan đến tác phẩm và chúng tôi, cô không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?” Có người không cam lòng hỏi.

“Tôi cho các người một khoản tiền bồi thường lớn.” Thời Sênh buông tay, “So với tiền các người lấy được từ hạng mục này có lẽ còn nhiều hơn.”
“Không phải là vấn đề tiền, đây là tâm huyết của chúng tôi!” Ai không muốn làm ra một bộ phim kinh điển chứ?
Thời Sênh nhìn luật sư, các luật sư cầm ra một phần hợp đồng khác dưới văn kiện, đẩy tới trước mặt đám người đối diện kia, “Hạng mục cải biên ‘Thiên cổ’ sắp chạy, có hứng thú có thể gia nhập.”
Tập thể này rất giỏi, hơn nữa bọn họ cũng không biết nội tình của “Ma tướng”, cho nên Thời Sênh cảm thấy dùng bọn họ chẳng có gì không đúng.
Tay trái là thư hủy bỏ hợp đồng, tay phải là hợp đồng mới nên mọi người tỏ ra rất mờ mịt.
Đây là kiểu phát triển gì thế?
“Thiên cổ” trước đó cũng có thông tin muốn chuyển thể sang hoạt hình, nhưng chưa xác thực, mà truyện tranh cũng chậm chạp không phát ra.
Tác giả truyện tranh hình như chính là người tên Tô Tín…
“Tô Tín?”
Mọi người lúc này mới phản ứng được, trong giới chỉ có một họa sĩ tên Tô Tín thôi!!
“Trước đây Tô Tín đó hình như có mâu thuẫn với Ô Vân.” Có người thì thầm với nhau, “Hình như là vấn đề đạo văn gì đó…”
Có người trực tiếp cầm điện thoại ra tìm.

Chuyện lúc trước vẫn có thể tìm, xem bình luận trên mạng, mọi người lại trầm mặc.
Ô Vân và Tô Tín có đụng chạm, điều này liền giải thích được, tại sao cô lại tuỳ hứng hạ “Ma tướng.”
Thời Sênh đứng dậy rời đi, giọng nói chậm rãi truyền tới, “Nếu như chắc chắn gia nhập, ký tên là được rồi.

Mọi người có thể từ từ suy nghĩ không vội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play