Thời Sênh rót nước đi ra, nhiệt độ thích hợp, lượng nước cũng thích hợp, nhưng Ôn Cố vẫn kêu đổi.
Liên tục nhiều lần sau đó, đều kêu đổi.
“Anh nói cho tôi biết chỗ nào không đúng được không?” Thời Sênh khom người nhìn hắn, giọng dịu dàng gần như dỗ dành.
Chú Vinh trừng to mắt.
Ông không dám hỏi thiếu gia chỗ nào không đúng, chỉ có thể đổi hết lần này đến lần khác, cô gái này thật to gan!!
“Cốc.”
Cốc làm sao?
Thời Sênh nhìn chú Vinh, chú Vinh cũng nghi hoặc.
Trước đây thiếu gia đều dùng cái cốc này, nhưng mà cũng đổi rất nhiều lần hắn mới có thể dùng.
“Không thích cái cốc này à?”
“Hoa văn không cân đối.”
Thời Sênh nhìn hoa văn, là hai hình thoi đơn giản, thứ đồ chơi này cũng có thể nhìn ra không cân đối, mắt là ánh sáng à?
Thời Sênh đi lấy cái cốc mới, loại không có hoa văn, lần nữa rót nước đưa cho hắn.
Mãi đến lúc nước trong cốc thôi lắc lư, Ôn Cố mới nhận lấy uống thuốc.
Thời Sênh nhìn thời gian, đầy đủ nửa tiếng, quả nhiên không phải người bình thường có thể phục vụ được.
Chú Vinh hiển nhiên đã quen thời gian như vậy, có lúc còn mất nhiều thời gian hơn thế này.
Lúc mới vào đây những y tá kia cũng bị giày vò không ít.
Thời Sênh ngồi xuống ghế tiếp tục sửa tranh.
Chú Vinh nhìn cô một cái, lại nhìn Ôn Cố cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, lắc đầu rời khỏi phòng bệnh.
Trừ lúc nói cô sửa tranh thế nào ra, thời gian còn lại Ôn Cố đều rất trầm mặc.
Thời Sênh ngày hôm sau ôm máy tính của mình đến, lấy cớ là vì công việc.
Ôn Cố cũng không đuổi cô.
Ôn Cố phiền thế nào, Thời Sênh coi như đã được thể nghiệm.
Ăn cơm uống nước bắt bẻ quá nửa ngày.
Có người đi vào, hắn cũng có thể bắt bẻ đối phương một trận.
Thời Sênh rất vui mừng, cô đi vào không bị bắt bẻ đến nghi ngờ nhân sinh như vậy.
“Đại thần, xem xem.” Thời Sênh đẩy máy tính qua, “Hài lòng không?”
Sửa tranh đến muốn chết luôn.
Ôn Cố xem cẩn thận một lần, nhíu mày lại, dường như muốn tìm một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào đó, nhưng cuối cùng bởi vì đây là hắn hướng dẫn sửa trực tiếp, không có khuyết điểm nào nào cho hắn tìm, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
“Được rồi, cô gửi cho Dương Hòe đi.” Ôn Cố dừng một chút, “Xóa những tranh kia đi, đừng lấy nhân vật của tôi ra vẽ loại tranh đó.
Cô Tô, lời này tôi từng nới với cô rồi nhỉ?”
“Tranh gì?” Thời Sênh mặt vô tội.
“Mấy bức phía sau, cô có tinh lực đi vẽ như vậy, tự nâng cao kỹ năng vẽ của mình đi, sau này sẽ không cần sửa nhiều lần như vậy nữa.
“Mấy bức phía sau tôi vẽ không đẹp sao?” Mấy bức kia là những bức cô hài lòng nhất, “Hay tặng anh nhé ? Miễn phí không thu tiền.”
Ôn Cố: “…”
“Trêu anh thôi, tranh này của tôi không cho người khác xem.” Thời Sênh vừa nén tài liệu, vừa nói: “Đại thần, lúc nào anh xuất viện?”
“Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Không thể nói như vậy được.
Sau này chúng ta có lẽ còn rất nhiều cơ hội hợp tác nữa, gia tăng tình cảm, nói không chừng anh vừa ý tôi thì sao?”
Ôn Cố không cảm thấy mình có thể gia tăng tình cảm gì với một hoạ sĩ 18+, “Nếu công việc đã hoàn thành rồi, cô Tô, không tiễn.”
“Đừng lạnh nhạt như vậy chứ!!” Thời Sênh khép máy tính lại, hai tay chống hai bên Ôn Cố, làm ra tư thế dồn lên giường kinh điển dựa sát vào hắn.
Cô cụp mi xuống, đáy mắt gợn sóng mềm mại, “Ôn Cố, anh nhất định sẽ là của tôi.”
“Khụ…”
Thời Sênh bình tĩnh thu tay về, nhìn chú Vinh đang lúng túng ở cửa.
“Tôi đi trước đây, số điện thoại tôi lưu trong máy anh rồi, không được xóa cũng không được chặn đâu đấy.” Thời Sênh dừng một chút, mặt mày đều như đang cười, “Cho dù anh xóa rồi, tôi cũng có thể tìm được anh.”
Thời Sênh nháy mắt với Ôn Cố, xoay người rời đi, “Tạm biệt chú Vinh.”
“Khụ khụ, tạm biệt Tô tiểu thư.”
Chú Vinh nhìn Thời Sênh rời đi.
Đến lúc cô vào thang máy, ông ta mới đi vào phòng bệnh, thuận tay đóng cửa phòng lại.
“Thiếu gia, Tô tiểu thư thật kiên nhẫn.” Chú Vinh vừa giúp hắn sửa sang lại giường vừa cảm thán.
Nếu là người khác chắc đã sớm mà bỏ đi rồi, nhưng Tô tiểu thư này từ đầu chí cuối đều không nổi giận, chỉ là vừa rồi…
Chú Vinh dừng tay một chút, cẩn thận hỏi: “Thiếu gia, Tô tiểu thư có phải thích cậu không?”
“Ừm.”
Khóe miệng chú Vinh giật giật.
Thiếu gia phản ứng của cậu sao lại bình thường như vậy hả?
“Thiếu gia, cậu cũng có thể thử yêu đương chút.
Tô tiểu thư rất không tệ.” Ít nhất ông ta chưa từng thấy ai theo đuổi thiếu gia có thể kiên nhẫn như vậy.
Những cô gái khác thường thường chỉ là vừa ý tướng mạo của thiếu gia.
Đến lúc thiếu gia bộc lộ một chút tính tình, bọn họ liền tránh xa, thậm chí là chán ghét.
“Chú Vinh, chú muốn tôi chết sớm à?”
Chú Vinh ngẩn ra, sau đó thất vọng cúi đầu yên lặng không nói gì.
Tâm tình của thiếu gia không thể chấn động quá lớn, nhưng yêu đương…
“Hôm nay xuất viện đi.”
Ôn Cố nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, dường như sắp mưa rồi.
Cô gái kia cho hắn cảm giác rất kỳ quái.
Cô có rất nhiều khuyết điểm, nhưng hắn không muốn nói.
Lúc cô ở đây, cả thế giới dường như đều cho hắn cảm giác an toàn.
…
“Thiên cổ” tiến vào thời kỳ tuyên truyền.
Thời Sênh lấy tư cách tác giả trang bìa, đương nhiên phải phối hợp cùng tuyên truyền.
Dương Hòe bên kia cũng ngỏ lời hợp đồng “Ác đồ” đã làm xong rồi, đợi Thời Sênh qua xem không có vấn đề là có thể ký.
Ký hợp đồng khẳng định không thể kêu bọn họ xem mà làm, Thời Sênh chỉ có thể tự đến nhà xuất bản.
Vừa vào nhà xuất bản liền nhìn thấy một giá sách vô cùng lớn, phía trên bày sách nhà xuất bản làm ra.
Thời Sênh nói với lễ tân cô đến tìm Dương Hòe.
Lễ tân sau khi xác nhận để cho Thời Sênh đi vào.
Nhà xuất bản có mấy khu, Dương Hòe ở khu trong cùng.
“Tô tiểu thư.” Phòng Thụy Hiên từ phòng họp đi ra nhìn thấy Thời Sênh, lập tức giơ tay chào hỏi, “Cô đến ký hợp đồng à?”
Thời Sênh gật đầu.
Phòng Thụy Hiên kêu những người khác đi trước, một mình đi đến bên cạnh Thời Sênh, “Hách Bảo Bối kêu tôi phải chiếu cố cô, đi thôi, tôi dẫn cô đi.”
Thời Sênh há miệng, còn chưa nói gì, Phòng Thụy Hiên đã tiếp lời, “Yên tâm, nếu Tô tiểu thư đã không có cái ý đó, tôi cũng không phải người sống chết quấn lấy.
Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.”
“Vậy thì cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, cô đến nhà xuất bản của chúng tôi, cũng sẽ mang đến lợi ích cho chúng tôi.
Vốn dĩ chúng tôi tương đối yếu kém ở mảng truyện tranh, không bằng những nhà xuất bản khác, nhưng bây giờ có cô thì bảng hiệu này đã khác rồi.”
Phòng Thụy Hiên dẫn Thời Sênh đến ban biên tập, “Dương Hòe, đi bảo Tinh Tử cầm hợp đồng tới đây đi.
Tinh Tử là biên tập viên phụ trách của cô.”
Câu phía sau là nói với Thời Sênh.
“A a a, Tô Tín!!!” Dương Hòe còn chưa xuất hiện, một nữ sinh đã lao ra từ trong ban biên tập, “Người thật, tôi lại nhìn thấy Tô Tín thật!! Đại thần, có thể ký tên không?”
“Liên Dung?”
Nữ sinh kinh ngạc, đôi mắt sáng rực, “Đại thần còn nhớ em, hạnh phúc quá đi!!”
Thời Sênh: “…” Trên thẻ công tác của cô viết tên đó!
“Quay về làm việc đi.” Phòng Thụy Hiên đẩy Liên Dung một cái, “Gọi Dương Hòe và Tinh Tử đến phòng họp.”
“Đợi đã ông chủ, để Tô Tín nữ thần ký tên cho tôi đã.” Liên Dung lôi ra một cái bút và giấy nhớ trong túi, mong đợi nhìn Thời Sênh, “Nữ thần, có thể ký tên không?”
“Ký tên cho nữ sinh đáng yêu, vô cùng sẵn lòng.”
“Oa oa oa oa, nữ thần khen tôi đáng yêu, nữ thần đẹp quá.”
Phòng Thụy Hiên: “…” Nhà xuất bản lúc nào có một em gái fan cuồng như vậy hả? Trước kia sao lại không nhìn ra chứ?