“Lấy cái này.” Thời Sênh chỉ vào cây pháp trượng đó.
Tiểu nhị của quán lập tức cất các cây pháp trượng còn lại đi, lấy cây pháp trượng kia ra đưa cho Sở Uẩn Linh.
Cây pháp trượng này còn cao hơn Sở Uẩn Linh, lúc nhấc lên thôi cô bé phải đã dùng hết sức lực rồi chứ đừng nói là huy động nó.
Pháp sư lúc trước lập tức cười lạnh: “Bé con à, pháp trượng không phải cầm như thế đâu.”
Hắn tiến lên mấy bước, ngồi xổm xuống rồi duỗi tay cầm tay con bé hướng dẫn cách cầm pháp trượng, gương mặt giấu dưới mũ choàng xuất hiện vẻ âm trầm, đầu ngón tay cầm pháp trượng chuẩn bị niệm chú.
Nhưng giây tiếp theo, sau lưng hắn đột nhiên phát lạnh, cả người lập tức cứng đờ.
“Ta cho phép ngươi động vào con bé sao?” Thanh kiếm sắc bén dừng ở trên vai hắn không hề có dấu hiệu báo trước, âm thanh lạnh băng cũng vang lên cùng lúc đó.
Vong linh giới chỉ có pháp trượng, không có kiếm, thậm chí còn có rất nhiều người không biết trên thế giới này có một đồ vật như thế.
Cho nên khi Thời Sênh đột nhiên lấy ra một thanh kiếm, người trong quán đều nhìn tới ngây người.
“Buông ra.”
Pháp sư nuốt nước miếng, không tự chủ được mà buông Sở Uẩn Linh ra.
Sở Uẩn Linh lập tức kéo cây pháp trượng lảo đảo chạy về phía sau Thời Sênh, một tay ôm đùi cô, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn pháp sư.
“Ngay trước mặt ta mà cũng dám dở trò, gan chó cũng lớn thật.” Bản cô nương còn đứng sờ sở ở đây.
Ngươi cảm thấy mắt của bản cô nương mù hay bản cô nương đây bị đần mà không nhìn ra động tác của ngươi chứ?
“Ta chỉ muốn dạy con bé cách dùng như thế nào… Không có ý gì khác.
Vĩ Huyền các hạ đừng khẩn trương.” Pháp sư miễn cưỡng giải thích.
Thứ gác ở trên cổ hắn là gì mà sao lại lạnh lãnh và cho người ta cảm giác nguy hiểm thế?
“Thật sao?” Thời Sênh khom người xuống, hơi híp mắt, để lộ ra một nụ cười không có ý tốt, “Vậy ta cũng dạy ngươi nhé?”
Pháp sư kia còn chưa kịp phản ứng thì thân mình đã bị đá bay lên không rồi bắn ra khỏi cửa hàng.
“Về sau gặp người không thích mà không đánh thắng được thì không được để họ tới gần mình, đã hiểu chưa?” Thời Sênh đá người xong liền quay lại dạy dỗ Sở Uẩn Linh.
Sở Uẩn Linh gật đầu nửa hiểu nửa không, “Vậy nếu đánh thắng được thì sao ạ?”
Thời Sênh cười nham nhở: “Gϊếŧ chết thôi.”
Mọi người: “…” Mẹ ơi, ở đây có biếи ŧɦái dạy hư trẻ con.
Thời Sênh trả tiền rồi bảo Sở Uẩn Linh kéo thanh pháp trượng còn lớn hơn cơ thể mình đi theo cô.
Pháp trượng bị kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh lách cách.
Tiểu nhị của quán cảm thấy trái tim đang rỉ máu.
Đó là một trong những cây pháp trượng tốt nhất của quán, vậy mà con nhóc kia lại kéo như thế.
…
“Chủ nhân, là cô ta.”
Một nữ tử bọc áo choàng đứng trong đám đông nhìn theo Thời Sênh và Sở Uẩn Linh.
Người này đúng là nữ chính Lam Băng.
Con mèo nằm bò trên đầu vai cô ta nói chuyện, cả người nó được áo choàng che đậy kín mít.
Lúc ở thành Vạn Cốt, con mèo này tiến hành truyền tống gặp chút sơ sót nên cô ta bị đẩy tới một nơi kỳ quái, gần đây mới rời khỏi được nơi đó, đầu ra cách không xa thành Tung Liễu, kết quả vào thành lại gặp được kẻ thù này ở đây.
Con mèo dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai Lam Băng: “Chủ nhân, muốn ở lại Vong linh giới thì nhất định phải có được Vong linh Pháp trượng.
Vong linh Pháp trượng lại ở trong tay cô ta, chúng ta lấy thế nào bây giờ?”
“Kiểu gì cũng có cách.” Lam Băng trầm ngâm.
Lam Băng đang muốn đi theo sau thì đột nhiên lại có một người vụt ra đâm thẳng vào cô ta khiến cả người lảo đảo.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Đó là một thiếu niên rất bình thường, hắn quay đầu xin lỗi Lam Băng, tầm mắt không ngừng liếc về phía sau, nhìn xung quanh với vẻ nôn nóng, sau đó liền xốc áo choàng của cô ta lên, ẩn thân vào trong đó, “Giúp ta một chút.”
Phía sau có người đuổi theo, sau khi tìm tòi xung quanh Lam Băng một vòng, không phát hiện được người nên lập tức đổi sang hướng khác.
…
Thời Sênh dẫn Sở Uẩn Linh đi rêu rao khắp nơi, đặc biệt là cây pháp trượng bị cô bé kéo theo, đây là vũ khí của pháp sư, không có pháp sư nào không yêu quý nó, thế mà giờ lại có người kéo lê nó trên mặt đường như thế…
Đám người vây xem không khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ Thời Sênh, thỉnh thoảng lại nói ra máy chữ “Vĩ Huyền” “Sở Khung” “con gái của Sở Khung”.
Thời Sênh không thèm quan tâm tới mấy lời đó.
Mà Sở Uẩn Linh cũng chẳng có thời gian quan tâm tới lời của đám người đó, mọi sức lực của cô bé đều dùng hết cho cây pháp trượng kia rồi.
“Chị, chúng ta định đi đâu ạ?” Sở Uẩn Linh cố gắng kéo pháp trượng.
Thứ này quá dài, chân tay cô bé lại quá ngắn nên cũng không dễ cầm.
Nhưng cô bé không dám than vãn.
Cô bé sợ chị sẽ ghét mình vô dụng, sau đó đuổi cô bé về chỗ kia.
Cô bé không muốn về.
“Ra khỏi thành tìm vong linh.”
Sở Uẩn Linh đã từng nghe qua từ vong linh này, chỉ biết đó là một sinh vật vô cùng đáng sợ, nhưng trước giờ cô bé chưa từng gặp lần nào nên cũng không biết trông nó ra làm sao.
Đến khi Thời Sênh đưa cô bé đi nhìn thấy cái gọi là vong linh, cả người Sở Uẩn Linh đều bị dọa run lên: “Chị… Chị ơi…”
Thời Sênh khống chế vong linh vừa chui từ trong đất ra, vẫy vẫy tay với Sở Uẩn Linh: “Lại đây.”
Sở Uẩn Linh nuốt nước bọt, người hơi lùi lại, thứ đó nhìn quá đáng sợ.
Thời Sênh giẫm lên vong linh đang giương nanh múa vuốt, “Nhóc muốn quay về sao?”
“Không, không muốn.” Sở Uẩn Linh lập tức lắc đầu, tay nhỏ nắm chặt pháp trượng, khuôn mặt nhỏ bày ra biểu tình chết cũng không sờn lòng rồi chậm chạm, cẩn thận tiến về phía vong linh.
“Lấy pháp trượng ra, đọc chú ngữ mà ta từng dạy nhóc, thử luyện hóa hồn hỏa của nó đi.” Thời Sênh nói đơn giản như thể hôm nay ăn cái gì ấy.
Nhưng luyện hóa pháp trượng cho pháp trượng nào có dễ dàng như thế, huống chi Sở Uẩn Linh cũng chỉ mới tiếp xúc với nó được mấy ngày.
Nếu những người khác ở đây có khi đã cười nhạo Thời Sênh rồi.
Sở Uẩn Linh hít hít cái mũi, nỗ lực dựng đứng pháp trượng lên nhưng lại không tài nào nhớ được chú ngữ mà Thời Sênh từng dạy.
Cô bé nhìn Thời Sênh với vẻ mặt tái nhợt, bẹp miệng nói: “Chị… Em, em không nhớ gì cả.”
Thời Sênh: “…”
Vong linh vốn dĩ chỉ mới bò ra một nửa, bị Thời Sênh đạp dưới chân đột nhiên trồi lên rồi lao về phía Sở Uẩn Linh.
“A!”
Sở Uẩn Linh hét lên theo bản năng, thân mình bé nhỏ lảo đảo rồi ngã ngồi xuống đất, một cánh tay bằng xương trắng bò ra túm lấy mắt cá chân Sở Uẩn Linh, có ý đồ kéo cô bé vào trong cát.
Cát lún xuống, nửa thân mình Sở Uẩn Linh đều chìm xuống.
Pháp trượng nằm ngang trên mặt đất, Sở Uẩn Linh nắm chặt lấy pháp trượng nên mới không bị kéo xuống cát.
Cô bé cúi đầu nhìn thứ đang kéo mình, đó là một con vong linh nhỏ, tuy rằng chỉ có cái đầu trắng và hồn hỏa nhưng không hiểu sao Sở Uẩn Linh lại có thể nhìn ra vẻ hung tợn trên đó, nó muốn kéo cô bé xuống để ăn thịt.
Sức hai bàn tay càng lúc càng yếu, cô bé sắp bị kéo xuống rồi.
Sẽ bị nó ăn luôn sao?
Nhất định là sẽ bị ăn luôn!
Đúng lúc bàn tay nhỏ của Sở Uẩn Linh tuột khỏi pháp trượng thì thân mình cô bé bị nhấc lên, rơi vào trong ngực một người, nhiệt độ ấm áp làm cho trái tim đang đập bình bịch của cô bé dần dần bình ổn lại.
“Oa!” Sống sót sau tai nạn, Sở Uẩn Linh không nhịn được mà khóc òa lên.
“Đừng ồn, mẹ kiếp!” Người đang ôm cô trong lòng không ngừng di động, tiếng răng rắc hòa lẫn tiếng gió rơi vào tai cô bé.
Cô bé ôm cổ Thời Sênh, hai mắt đẫm lệ nhìn ra phía sau liền thấy không biết bao nhiêu là bộ xương khô.
Sở Uẩn Linh trực tiếp bị dọa ngốc.