Từ pháp sư thấy đồ vật trong tay cô thì biểu tình biến đổi, sau đó là hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Vĩ… Vĩ Huyền các hạ?”
Thời Sênh nhướn mày: “Còn nhận ra ta là tốt rồi.”
Khóe miệng Từ pháp sư giật giật, bọn họ có thể không nhận ra Vĩ Huyền nhưng tuyệt đối không thể không nhận nhầm Vong linh Pháp trượng.
Mà mọi người đều biết chủ nhân hiện tại của Vong linh Pháp trượng là Vĩ Huyền.
Nữ nhân này cũng chẳng phải người tốt gì ở Vong linh giới này ngoài việc cách hành sự của cô ta quang minh lỗi lạc hơn bọn họ, có điều trình độ hung tàn thì tuyệt đối vượt xa bọn họ tới mấy con phố.
Chưa gặp Vĩ Huyền thì cũng phải từng nghe thấy thanh danh của cô.
Tại sao cô lại ở đây?
Hơn nữa còn không thèm mặc pháp bào, trông cứ như người thường ấy.
Từ pháp sư không thích phụ nữ, gã chỉ thích trẻ con, thế nên nhìn thấy khuôn mặt của Thời Sênh thì cũng chỉ kỳ quái là tại sao cô không mặc pháp bào, chẳng lẽ là giả mạo?
Tầm mắt của Từ pháp sư lại bị Vong linh Pháp trượng hấp dẫn một lần nữa.
Dù có phải giả mạo hay không thì cô ta cũng có Vong linh Pháp trượng, một mình hắn không đối phó được.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Từ pháp sư, giọng thản nhiên không nghe ra là vui hay giận: “Có thể cho ta đứa bé kia không?”
Từ pháp sư lập tức trợn mắt hung tợn với mụ béo kia, đứa bé mà nữ nhân này coi trọng lại mang tới đưa cho gã, cái này không phải là tìm phiền toái tới cho hắn sao?
Từ pháp sư ngăn lại lửa giận, lộ ra vẻ tươi cười: “Đương nhiên rồi, nếu Vĩ Huyền các hạ thích thì tại hạ sẽ dâng lên bằng cả hai tay.”
Thời Sênh tiến lên kiểm tra đứa bé, Từ pháp sư thấp thỏm quan sát ở phía sau.
Cô ta muốn đứa bé này làm gì chứ?
Đứa bé rất gầy nhưng mặt mũi xinh xắn, nếu được chăm sóc cẩn thận thì sẽ trở thành một bé gái cực kỳ đáng yêu.
Thời Sênh kéo áo của đứa trẻ ra, sau khi nhìn thấy cái bớt ở sau vai thì lập tức bọc lấy thân mình cô bé rồi bế lên, cười như không cười nhìn Từ pháp sư: “Biết đứa bé này là ai không?”
“Ai… ai?” Giọng của Từ pháp sư cũng trở nên run rẩy.
Không phải của cô ta đấy chứ?
“Sư phụ ta.”
Sư phụ của cô ta…
Chủ nhân tiền nhiệm của Vong linh Pháp trượng.
Suýt chút nữa Từ pháp sư quỳ luôn, tuy rằng sư phụ của cô ta đã chết nhưng nếu ông ta để lại trên người đứa bé thứ gì đó, chỉ cần gã chạm vào thì gã cũng không dám tưởng tượng kết cục của mình như thế nào.
“Vĩ Huyền các hạ, tại hạ hoàn toàn không biết đứa bé này là ai, hết thảy đều do người đàn bà này làm chủ tặng cho ta.” Từ pháp sư lập tức trốn tránh trách nhiệm.
Vốn tưởng rằng cô ta muốn bắt đứa nhỏ này để làm gì đó, ai mà ngờ đây lại là con của sư phụ cô ta, giờ cô ta có muốn gϊếŧ cả nhà gã cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Qua thái độ của Từ pháp sư, người đàn bà béo liền biết hôm nay mình đã chọc phải nhân vật không thể chọc.
Lúc này Từ pháp sư lại đẩy hết trách nhiệm cho bà ta, sao bà ta còn có thể nhịn được nữa, lập tức quỳ rạp xuống, nước mắt lã chã: “Các hạ, là Từ pháp sư ép ta mang đứa bé cho hắn.
Hết thảy những cái này không phải ta tự nguyện, đều do Từ pháp sư ép ta.”
Thời Sênh không để ý tới bà ta: “Từ pháp sư, ta không quan tâm sở thích cá nhân của ngươi thế nào, nhưng ngươi lại dám động tới người không nên động…”
“Ta biết, ta biết, xin Vĩ Huyền các hạ bớt giận.
Ta bị người đàn bà này lừa bịp, nói đây là con của bà ta nên mới dám nhận lấy.”
“Từ pháp sư, lúc trước rõ ràng là do ngươi để mắt tới Tiểu Bảo!” Người đàn bà quát lên, “Nếu không phải ngươi để mắt tới nó, sao ta có thể biết ngươi được chứ? Các hạ, ngài đừng nghe hắn nói bậy, là hắn để mắt tới Tiểu Bảo trước, ép ta giao con bé ra.”
“Chát!” Từ pháp sư giơ tay tát và mặt ả đàn bà, mặt tràn ngập phẫn nộ: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế hả, là ngươi ôm đứa bé tới tìm ta, còn đưa ra lắm yêu cầu như thế…”
“Từ pháp sư, sao ngươi lại dám đổi trắng thay đen.”
Hai người lập tức cãi cọ ầm ĩ, Thời Sênh bực bội dùng Vong linh Pháp trượng gõ xuống đất: “Cãi nhau cái gì hả?”
Cả người lập tức câm miệng.
Thời Sênh cười lạnh: “Dù sao đều phải chết, có gì mà phải cãi nhau chứ.
Ngươi ngược đãi con của sư phụ ta, còn ngươi có ý đồ làm vấy bẩn con của sư phụ ta.
Đừng có nói ngươi đã làm rồi hay chưa, nếu hôm nay ta không tới thì ngươi có chắc là mình không làm không?”
“Vĩ Huyền các hạ…” Gương mặt của Từ pháp sư thay đổi từ giận dữ sang hoảng sợ.
“Không… Không phải tại tôi…”
…
Chuyện Thời Sênh ở thành Tung Liễu bắt đầu truyền khai sau cái chết của Từ pháp sư.
Các pháp sư có vẻ muốn ngo ngoe rục rịch, rốt cuộc thì thứ trên tay cô chính là Vong linh Pháp trượng có thể triệu hồi vong linh Vương trong truyền thuyết.
Nhưng ngo ngoe rục rịch thì ngo ngoe rục rịch nhưng chẳng có ai dám đi lên tìm chết.
Lúc Từ pháp sư chết có rất nhiều người người chứng kiến, cô chỉ dùng một chiêu để gϊếŧ người, bọn họ không muốn giẫm lên vết xe đổ của gã.
“Từ pháp sư cũng quá xui xẻo, sao lại để mắt tới con của sư phụ cô ta chứ.”
“Năm đó sư phụ cô ta bị đám pháp sư quang minh vây công nên chết thảm, không ngờ vẫn còn lưu lại một giọt máu.
Bảo sao mấy năm nay Vĩ Huyền đi khắp nơi như kẻ điên, hóa ra là đi tìm đứa bé này.”
“Chuyện năm đó chẳng phải có người phản bội sư phụ cô ta sao? Nghe nói là một người đàn bà, đứa bé này chắc là do người đàn bà đó sinh ra rồi.
Ông ta trước giờ sống bừa bãi nên cuối cùng mới thua trên tay của phụ nữ.
Thế mới nói, đàn bà chính là họa thủy.”
“Ha ha ha, anh hùng vốn chẳng qua được ải mỹ nhân mà.”
“Nói như thế thì chẳng phải Vĩ Huyền đã có điểm yếu rồi sao?”
Các pháp sư đang thảo luận tỏ ra sửng sốt.
Đúng thế!
Có đứa bé kia là cô ta đã có điểm yếu, nói không chừng…
“Việc này sau này phải đè xuống, tạm thời đừng đối đầu với cô ta, chúng ta còn có chính sự cần phải làm.”
Đám pháp sư hai mặt nhìn nhau rồi không tiếp tục thảo luận chuyện này nữa.
Không ngờ, đối tượng mà bọn họ vừa mới thảo luận đang ngồi cách họ không xa.
Thời Sênh nhìn đứa bé trước mặt.
Con bé đang ăn, một chút âm thanh nhỏ vang lên cũng có thể làm con bé giật mình.
“Còn muốn ăn gì không?”
Đứa bé lắc đầu, đôi tay lại thả xuống dưới bàn, cúi đầu không nhìn cô.
“Tên nhóc là Tiểu Bảo à?”
Đứa bé ngẩng đầu nhìn Thời Sênh rồi khẽ gật.
“Về sau tên nhóc là Uẩn Linh, Sở Uẩn Linh, đã nhớ chưa?”
“Tại… tại sao?” Giọng đứa bé rất nhỏ và hơi run rẩy.
Mấy năm phải chịu sự đánh chửi của người đàn bà kia nên nó không dám nói chuyện to.
“Cha nhóc đặt.” Thời Sênh tùy tiện đáp, “A, cha nhóc đã chết rồi.”
[…] Ký chủ, cô làm thế có tốt không đấy? Nó vẫn là đứa bé mà!
Sở Uẩn Linh có lẽ cũng không biết chết có nghĩa là gì, một hồi lâu mới hỏi: “Vậy chị là ai?”
“Ta là đồ đệ của cha nhóc, sau này nhóc sẽ sống cùng ta.”
“Không cần phải về… về nơi đó nữa sao?” Nói tới “nơi đó”, cả người Sở Uẩn Linh đều không nhịn được mà run lên.
“Không về.”
Sở Uẩn Linh hơi thở phào nhẹ nhõm, “Vậy cha em sẽ về chứ? Em có mẹ không?”
Thời Sênh: “…” Quả đúng là trẻ con.
Sở Uẩn Linh quanh năm sống trong mắng chửi, tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư mẫn cảm, chỉ một hành động ngẫu nhiên của Thời Sênh thôi cũng khiến con bé bị dọa.
Cũng may vì còn ít tuổi nên sống với Thời Sênh mấy ngày, phát hiện cô không giống với người đàn bà béo kia thì tâm tình cũng dần thả lỏng.
Điều duy nhất khiến Thời Sênh cảm thấy phiền phức chính là lúc con bé ngủ luôn bắt cô phải ngủ cùng.
Thời Sênh không quen ngủ cùng người lạ, dù là trẻ con thì cô cũng không quen.
Vì thế ngày nào cũng dỗ con bé ngủ trước rồi mới lại ngồi trong phòng suốt một đêm.