Nếu cô không tới, hết thảy những chuyện đó đều có thể xảy ra.
Đáng tiếc…
Vừa mới bắt đầu, vì nguyên chủ không nói cần báo thù nên cô liền lười đi quản đám người trong thôn kia, ai biết lại trả cho cô một phần kinh hỷ lớn như thế.
Cô cũng chẳng ngại giúp nguyên chủ báo thù một chút.
…
Trở lại biệt thự, Thời Sênh và Sầm Triệt cùng nằm chung trên một chiếc giường.
Sầm Triệt nghiêng người vuốt mặt Thời Sênh, có điểm kỳ quái, “Từ đầu anh đã nhìn thấy khuôn mặt này rồi.”
“Hả?” Thời Sênh hơi nghiêng đầu, “Có lẽ người chết và người sống nhìn sẽ khác nhau chăng?”
Sầm Triệt thu tay lại, “Có lẽ vậy, lúc đầu anh gặp em thì em đã có cái dạng này rồi.”
Thời Sênh híp mắt, tâm tình suиɠ sướиɠ, “Vậy thì tốt.”
Sầm Triệt không biết tại sao cô lại vui vẻ như thế, nhìn cô chằm chằm một hồi, “Anh về phòng đây, mai gặp.”
“Không thể ở bên em sao? Em không chạm vào anh đâu, chỉ nằm cạnh thôi.” Thời Sênh chỉ vào khe hở giữa hai người.
Sầm Triệt nhéo má cô, “Không được, lúc ngủ em chẳng bao giờ thành thật, toàn động tay động chân với anh.”
“Đến ngủ mà em còn động tay động chân với anh, có thể thấy em thích anh cỡ nào, sao anh nỡ lòng để mặc em giường đơn gối chiếc chứ.
Lỡ đâu em mộng du đi động tay động chân với người khác thì làm sao hả?”
Sầm Triệt: “…”
Hắn không lay chuyển được Thời Sênh nên cuối cùng vẫn không thể rời khỏi phòng, đành chia đôi giường với Thời Sênh.
Quả nhiên, nửa đêm đang ngủ, người vốn đang nằm cách hắn thật xa liền sờ soạng bò tới, rúc vào trong lòng hắn.
Có lẽ là quá lạnh nên cô hơi run rẩy một chút nhưng rồi sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.
Sầm Triệt thở dài, mở tủ ở đầu giường lấy nội đan trong hộp ra, nắm nó ở trong tay, chậm rãi hấp thu mới làm cho sự lạnh lẽo trên cơ thể dần mất đi.
Hấp thu nội đan quá nhiều cũng không tốt cho hắn, nhưng chỉ làm vậy mới ngăn không cho thân thể bị quá lạnh.
Hôm sau.
Thời Sênh dậy trước, cô hơi giãy giụa trong lòng Sầm Triệt một hồi, tay chân đã cứng đờ như không phải của mình nữa, phải dùng linh khí vận chuyển một hồi mới dần khôi phục lại.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng nắm chắc thời gian chuẩn bị giúp hắn sống lại.
“Tiểu Sênh…”
Thời Sênh kinh hãi quay đầu nhìn người bên cạnh.
chàng trai vẫn còn duy trì tư thế cũ, chăn nửa đắp trên hông, quần áo hơi xộc xệch lộ ra đường cong mềm mại ở eo.
Chàng trai không mở mắt, chỉ vô ý thức mà gọi tên cô.
Còn tưởng khôi phục ký ức rồi chứ!
Sầm Triệt bị hôn mà tỉnh lại, ấm áp không ngừng truyền vào trong thân thể hắn khiến hắn thoải mái muốn rên lên.
Nhịn không để bản thân kêu lên, hắn mở trừng mắt liền nhìn thấy người đang ghé sát vào mình.
Đại khái là phát hiện hắn đã tỉnh nên người đó lập tức sửa sang quần áo, bò qua người hắn xuống giường như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Thời Sênh thay một bộ quần áo khác xong rồi mà Sầm Triệt vẫn nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách phát ngốc.
Hắn thường xuyên xuất hiện trạng thái như thế nên Thời Sênh cũng chẳng đề ý tới, cô tự đi ra ngoài để chuẩn bị bữa sáng, chờ ăn xong sẽ lại vào gọi hắn.
“Em muốn ra ngoài chuẩn bị ít đồ, anh ở nhà hay đi cùng em?”
“Cùng nhau.” Sầm Triệt lập tức hoàn hồn, bật dậy khỏi giường.
“Anh đi cùng em thì sẽ mất thời gian lắm.”
“…” Vậy em hỏi anh làm gì hả? Sầm Triệt lại ngồi xuống, “Vậy thôi, em đi đi.”
Hắn không lo lắng cho sự an toàn của cô, chỉ có cô bắt nạt người khác chứ ai bắt nạt nổi cô đâu chứ.
Thời Sênh muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, nhưng vì Sầm Triệt không vui nên cô đành phải mang hắn theo.
Sầm Triệt tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Thời Sênh chỉ có thể dùng ba chữ hình dung hắn… chảnh muốn chết!
…
Ngụy Doanh hôn mê suốt ba ngày.
Lúc cô ta tỉnh lại thì nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, trong đầu trống rỗng, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào nên chỉ ngơ ngẩn nhìn đôi tay của mình.
“Em tỉnh rồi?” Âm thanh lạnh lùng và cứng ngắc vang lên từ bên cạnh, Ngụy Doanh như con nai con bị kinh hãi, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn sang.
Tạ Vong Kỳ bị cô ta nhìn như thế thì trong đáy lòng cũng nhũn ra, nhưng mà vừa nhìn thấy gương mặt làm mình rất phản cảm kia thì lại cực kỳ không thoải mái: “Thân thể em bị âm linh chiếm dụng nên có hơi suy yếu, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao.”
Lúc trước, khuôn mặt này thuộc về một cô gái mà hắn cực kỳ chán ghét.
Thấy Tạ Vong Kỳ nhìn mình rất khác lạ nên Ngụy Doanh cắn môi hỏi: “Anh Vong Kỳ… Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ta chỉ nhớ là mình bị âm linh bắt cóc, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Tạ Vong Kỳ hơi biến đổi, “Em không khôi phục ký ức sao?”
Ba ngày này hắn đã hỏi qua rất nhiều vị tiền bối nên biết được hôm đó Thời Sênh dùng cách nào, cũng biết tại sao bọn họ lại xuất hiện tình huống như thế.
Ngụy Doanh không có ký ức nguyên bản của mình mà đã bị người khác tráo đổi ký ức với Kỷ Đồng, nhưng ảo thuật đã bị phá, hẳn là phải khôi phục lại ký ức của bản thân mình rồi chứ?
“Ký ức? Em… mất trí nhớ ư?” Ngụy Doanh còn kinh ngạc hơn Tạ Vong Kỳ, “Em nhớ em bị âm linh tấn công, còn nhìn thấy Kỷ Đồng.
Em định đi tìm các anh nhưng âm linh lại đột nhiên đánh lên với Kỷ Đồng, sau đó xảy ra chuyện gì em cũng không biết nữa.”
“Em…” Tạ Vong Kỳ thở dài, không biết nói cái gì nữa.
Ngụy Doanh lặng lẽ liếc nhìn hắn rồi cúi đầu, một bộ đã phải chịu hoảng sợ.
Ngụy Doanh thật sự không khôi phục ký ức, Tạ Vong Kỳ chắc chắn chuyện này sau khi thấy cô ta yêu cầu được gọi điện cho ông bà Kỷ.
Nếu cô ta khôi phục lại ký ức thì sao có thể gọi điện cho ba mẹ của Kỷ Đồng nữa chứ?
Tạ Vong Kỳ lấy lý do sức khỏe của cô ta để từ chối yêu cầu này.
Nhưng chuyện này không giấu được, với dung mạo trước kia của Kỷ Đồng, Ngụy Doanh biết mình rất được chú ý.
Nhưng mà giờ quay về dùng dung mạo của chính mình, tuy rằng cũng khá xinh đẹp nhưng cũng chỉ là hơi thanh tú mà thôi, đâu có làm người ta thích như trước nữa chứ?
Ngụy Doanh lén ra ngoài nhờ người ta vẽ một bức chân dung.
khi cô ta nhìn thấy người trong bức chân dung giống hệt mình thì trong lòng cảm thấy phức tạp một cách khó nói.
Khó trách Tạ Vong Kỳ ngăn cản cô ta gọi điện cho ông bà Kỷ.
Hiện giờ cô ta đã không còn là con gái của họ nữa rồi.
Rõ ràng đây mới là dung mạo của mình, vậy mà Ngụy Doanh lại cảm giác được như mình bị người khác cướp mất đồ vậy.
Kỷ Đồng…
Nhất định là Kỷ Đồng đã làm gì đó với cô ta.
…
Tạ Vong Kỳ giải quyết công việc xong, vừa tiễn người ra cửa thì Ngụy Doanh vội vàng chạy tới, hốc mắt đỏ ửng hỏi hắn: “Anh Vong Kỳ, Kỷ Đồng đã làm gì em?”
Tạ Vong Kỳ nói với người bên cạnh: “Chào anh nhé anh Lý.”
“Anh Tạ đang bận, không cần tiễn đâu.” Anh Lý rất có mắt nhìn, tự mình đi ra ngoài.
Tạ Vong Kỳ dẫn Ngụy Doanh sang phòng bên cạnh.
“Anh Vong Kỳ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Ngụy Doanh vội vàng hỏi.
Căn phòng không lớn, lại có vọng âm, vì cô ta đang nôn nóng nên giọng vốn đã sắc nhọn lại càng thêm chói tai hơn.
Ngụy Doanh cũng bị âm thanh của mình dọa cho nhảy dựng, vội vàng gục đầu xuống theo bản năng.
Tạ Vong Kỳ nhìn mấy tờ giấy vẽ chân dung trên tay cô ta, biểu tình phức tạp: “Chuyện này anh cũng không rõ ràng lắm, hiện tại chỉ biết là có người tránh tráo thân phận của em với Kỷ Đồng.
Cô ta mới là… Kỷ Đồng chân chính.”
Đầu ngón tay của Kỷ Đồng hơi dùng sức, những bức vẽ trong tay lập tức nhàu nhĩ, giọng cô ta vô cùng trầm thấp: “Vậy em là ai?”