“Anh sợ em bị người ta theo dõi sao?” Thời Sênh buồn cười, “Anh đang quan tâm em hay là…”
Sầm Triệt xoay người rời đi.
“Aizz, em không nói nữa.” Thời Sênh đuổi theo hắn, “Trong này là thứ tốt, anh giữ lại đi.”
“Vô dụng với tôi.”
Thời Sênh hơi sửng sốt, nghĩ đến linh khí lạnh lẽo trong biệt thự của hắn thì nghĩ đúng là thứ này chẳng có tác dụng gì thật.
Thời Sênh nhấp môi dưới, “Thân thể của anh bị làm sao vậy?”
Tại sao cần phải sống trong hoàn cảnh như thế?
Thân hình Sầm Triệt hơi dừng lại, hắn ghé mắt nhìn nữ sinh bên người mình.
Cô ấy chẳng có gì đặc biệt nhưng lại hấp dẫn tầm mắt hắn.
Có lẽ có thể suy xét một chút ý kiến của Tiểu Ninh.
“Anh nhìn em bằng ánh mắt như thế là sao?” Thời Sênh cảnh giác lùi về sau, tên ngốc này lại định làm gì đây?
Sầm Triệt thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước, “Ngày mai tôi không có tiết, đi leo núi đi.”
“Anh muốn tìm một nơi hoang vu vắng vẻ để gϊếŧ em à?” Vừa rồi ánh mắt hắn thật quá mức quỷ dị, không phải do cô suy nghĩ vớ vẩn.
“Không đi thì thôi.”
“Đi! Đi! Đi!” Muốn gϊếŧ chết cô cũng không dễ như thế, muốn chết thì cùng chết.
“Ừ.”
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Sầm Triệt như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng và đi về phía trước.
Đây là hắn không muốn nói nữa, Thời Sênh bĩu môi rồi cũng chẳng hỏi thêm.
Hai người một trước một sau bước ra, Thời Sênh thử nhích lại gần hắn.
Hắn cũng chẳng có phản ứng gì.
Thời Sênh duỗi tay ôm lấy cánh tay hắn, Sầm Triệt hơi có phản ứng nhưng cũng chỉ là dùng mắt nhìn lướt qua cô, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Thời Sênh vừa ôm lấy cánh tay hắn thì cảm thấy đây chẳng khác nào khối băng, vô cùng lạnh.
“Lạnh thì buông ra.” Đi được một khoảng cách, Sầm Triệt đột nhiên lên tiếng, “Tiếp xúc quá lâu với tôi không tốt đâu.”
“Em không phải người thường.” Lạnh chút này vẫn còn chịu được.
“Em thích tôi thế à?” Thích đến mức không tiếc thân thể của mình.
“Đúng thế.”
Sầm Triệt tựa như khẽ cười lại tựa như không, âm thanh ồn ào náo nhiệt xung quanh lại nổi lên, đã đến khu vực gần trường học.
Sầm Triệt dường như không quá nguyện ý đi tới.
Hắn nhìn cổng trường cách đó không xa, “Đưa em tới đây thôi.”
Thời Sênh buông hắn ra, “Ngày mai gặp.”
Sầm Triệt gật đầu.
Hắn nhìn theo cô rời đi đến tận lúc khuất sau cánh cổng trường.
Sau đó ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, vội vàng đi về phía cô đã đi.
Thời Sênh chỉ cảm thấy có hơi thở lạnh lẽo ập tới, giây tiếp theo đã bị người kéo vào trong lồng ngực.
Đột nhiên bị một cái ôm lạnh băng bao phủ, Thời Sênh hơi co rúm người lại, “Làm sao thế?”
Sầm Triệt không nói gì, chỉ ôm cô đưa vào trong trường, đến tận khi đi được một đoạn xa rồi, hắn mới dừng lại, nói: “Có cái gì đó đi theo em, em không phát hiện ra sao?”
“Anh nói là cái bóng đen đó hả?” Thời Sênh thuận thế ôm lấy eo hắn , “Em biết chứ, nhưng em không bắt được hắn, chạy trốn quá nhanh.
Sao, hắn lại xuất hiện à? Anh trai nhỏ rất lo lắng cho em nha.”
“Buông ra.”
“Không buông đấy.”
Sầm Triệt duỗi tay định bẻ tay cô ra nhưng không được, đành để mặc cô tùy ý ôm lấy.
“Nó đi theo em từ lúc nào?”
Thời Sênh nghĩ nghĩ, “Không rõ ràng lắm, lần đầu tiên nó xuất hiện là do một con ma nói cho em biết.
Lực cảm ứng của em với hắn không mạnh lắm, khá kỳ quái.”
Chỉ là thỉnh thoảng mới cảm nhận được, nhưng mỗi lần nhìn thì hoặc chỉ có một bóng đen đang tán đi hoặc chẳng thấy gì hết.
Thứ đó là gì cô cũng chưa biết chứ đừng nói là tóm lấy nó.
“Anh nhìn thấy cái gì?”
Sầm Triệt lắc đầu, “Chỉ là một bóng đen, không rõ là thứ gì.”
Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, “Thật là thú vị.”
Bị đổi thân phận một cách khó hiểu, thứ đi theo cũng rất khó hiểu…
“Tôi đưa em về phòng ngủ, tự mình cẩn thận một chút.”
“Anh trai nhỏ, anh đang lo lắng cho em nha.” Thời Sênh cười tủm tỉm nhìn Sầm Triệt.
Sầm Triệt: “…”
Sầm Triệt đưa Thời Sênh tới dưới lầu ký túc xá, lúc này có khá nhiều sinh viên đi về phòng.
Tuy rằng sắc mặt Sầm Triệt hơi kém nhưng tốt xấu gì cũng là đại soái ca, tất nhiên khiến không ít người chú ý tới.
Sầm Triệt dường như không thích bọn họ nhìn trộm mình nên nghiêng người ngăn trở hầu hết tầm mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Thời Sênh quát về phía đám người đó, “Chưa thấy người ta yêu đương bao giờ à?”
Đám nữ sinh bị quát thấy hơi xấu hổ nên lại dời tầm mắt đi, tuy thỉnh thoảng vẫn lén nhìn nhưng cũng không trắng trợn, táo bạo như ban nãy nữa.
“Đi lên đi.” Sầm Triệt không hề sửa lại lời nói của Thời Sênh.
“Anh trai nhỏ, ấn đường của anh thật sự có màu đen đấy, cần phải có một người bạn gái.
Anh trai nhỏ suy xét em một chút được không?” Thời Sênh túm lấy cánh tay Sầm Triệt, trên mặt là ý cười nhẹ nhàng.
Sầm Triệt: “…” Ấn đường biến thành màu đen là lời của đám đạo sĩ giang hồ lừa bịp, chẳng lẽ cô ấy không biết nói là vận đào hoa à?
Không phải lần đầu tiên Sầm Triệt thấy cô gái này cười, nhưng đa số thời điểm chỉ thấy đó hoặc là nụ cười châm chọc, hoặc là nụ cười lạnh, chỉ ở trước mặt hắn mới lộ ra ý cười hiền dịu thế này.
Trong mắt cô có một gợn sóng như có thể làm hắn trầm mê vào đó.
Hắn lười sửa lại lời của cô, rút tay của mình về, “Đi lên đi.”
Thời Sênh: “…” Chẳng thú vị gì hết!
Thời Sênh đi lên lầu mà không ngoảnh đầu lại một lần làm cho trong lòng Sầm Triệt toát lên một suy nghĩ… cô ấy khó chịu.
Không phải tức giận, là khó chịu một cách đơn thuần.
Sầm Triệt đứng dưới lầu một hồi lâu, cẩn thận tự hỏi xem tại sao mình lại có suy nghĩ kỳ quái như thế.
Nhưng cuối cùng chẳng nghĩ ra nguyên cớ nào mà nữ sinh càng lúc càng nhiều, vì vậy hắn vội vã rời đi.
…
Ngày hôm sau, Sầm Triệt tới đón Thời Sênh đi leo núi.
Tối hôm qua còn không nhìn thấy rõ người, hiện tại đã thấy rõ, tin tức học trưởng quái dị Sầm Triệt của trường bên hẹn hò với Kỷ Đồng của trường mình lập tức lan ra rất nhanh.
Sau khi Thời Sênh nhập học cũng không nổi danh gì, chỉ có những người trong lớp mới biết khoa bọn họ cũng có một người khác có tên là Kỷ Đồng.
Tin tức này truyền ra, không ít người tưởng rằng hoa hậu giảng đường Kỷ Đồng đang hẹn hò với Sầm Triệt.
Sau đó mới có người đứng ra giải thích rằng đó không phải là hoa hậu giảng đường.
Đương nhiên, hiện tại Thời Sênh không biết mấy chuyện đó, cô đang ngồi trên xe nhìn ra cảnh tượng thiên nhiên không ngừng lùi về sau ở bên ngoài, “Đi leo núi cũng phải đi xa thế này sao? Anh rất giống như đang tính toán gϊếŧ em rồi vứt xác ở nơi hoang sơn dã lĩnh ấy.
Dù anh không thích em thì cũng không cần tàn nhẫn vậy chứ.”
Đã lái xe suốt hai giờ rồi mà còn chưa tới.
“Ừ.” Câu trả lời theo đúng tiêu chuẩn Sầm Triệt.
Thời Sênh thở dài rồi lại cúi đầu chơi game.
Xe chạy thêm nửa giờ mới dừng lại, xung quanh là non xanh nước biếc, phong cảnh có vẻ không tồi.
Sau khi bọn họ xuống xe liền đi bộ lên một con dốc nhỏ.
Con đường này không dễ đi, gập ghềnh lại rất hẹp.
Sầm Triệt đi đằng trước chẳng khác nào đi trên đất bằng như thể đã đi qua rất nhiều lần.
Đi qua con đường nhỏ gập ghềnh liền nhìn thấy một thôn nhỏ.
Trong thôn có khói bếp lượn lờ, mơ hồ có thể thấy người trong các thửa ruộng.
Sầm Triệt không đi vào thôn mà vòng ra quả núi ở phía sau thôn đó.
Ở xa thì không có cảm giác gì, nhưng vừa tới gần, Thời Sênh đã cảm nhận được trên núi có âm khí.
Thời Sênh nhìn Sầm Triệt đi đằng trước như ngựa quen đường cũ, mục đích tới đây của hắn không cần nói cũng biết.
Sầm Triệt đột nhiên dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía núi rừng.
Thời Sênh thò đầu từ sau lưng hắn ra nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, âm khí ở nơi đó cực kỳ nồng đậm.