Kỷ Đồng giả không thể nói chuyện này trước mặt nhiều học sinh như thế được nên đi cùng Thời Sênh tới một nơi vắng vẻ trong trường.
Càng đi tới chỗ vắng thì Kỷ Đồng giả càng thấy thấp thỏm trong lòng, cứ có cảm giác người đi đằng sau có mưu đồ gây sự với mình.
Kỷ Đồng giả nhìn xung quanh, tuy rằng có thể nhìn thấy người khác nhưng chắc hẳn bọn họ cũng không nghe thấy hai người nói gì, cho nên cô ta liền ngừng lại, xoay người đối diện với Thời Sênh.
Nữ sinh sau lưng tùy ý đút tay trong túi quần, biểu tình đường hoàng và tự tin, nhìn thế nào cũng thấy có mấy phần xinh đẹp.
Kỷ Đồng giả chỉ tiếp xúc với tầm mắt của Thời Sênh trong giây lát rồi lập tức di chuyển sang hướng khác, cô ta mở bức tranh trong tay chìa ra trước mặt Thời Sênh: “Tại sao bọn họ lại chỉ vẽ ra cậu? Cậu đã làm gì tôi?”
Tầm mắt Thời Sênh khẽ đảo qua những bức vẽ kia, môi cong lên: “Không phải tôi làm gì cậu, mà là cậu đã làm gì tôi.”
Kỷ Đồng giả khó hiểu nhìn Thời Sênh: “Có ý gì?”
Trước kia bọn họ chưa từng gặp nhau, sao cô ta có thể làm gì được chứ?
Thời Sênh bình thản nói: “Tôi mất tích một năm, trở về đã bị cậu tu hú chiếm tổ, chẳng lẽ không phải cậu làm gì tôi sao?”
“Tôi không… Tôi căn bản không biết đây là chuyện gì.” Cô ấy là ai? Mình là ai? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, “Tôi là Kỷ Đồng, rốt cuộc cậu là ai?”
Ký ức của cô ta rất hoàn chỉnh, từ nhỏ đã lớn lên cùng người thân ở thành phố H, có cha mẹ yêu thương, có bạn bè tri kỷ.
“Tin hay không thì tùy.” Thời Sênh nhìn về phía xa, không có người, hay là thử xem nhỉ?
[…] Ký chủ, cô hãy bình tĩnh đi!
Thời Sênh hoàn toàn không nghe lời khuyên can của Hệ thống, lấy ra mấy lá bùa thả lên không trung, lá bùa lập tức tản ra xung quanh, dán lên mấy cái cây, hình thành một vòng tròn bao vây lấy hai người, âm thanh ở bên ngoài càng lúc càng nhỏ cho đến khi biến mất hoàn toàn.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?” Sắc mặt Kỷ Đồng giả biến đổi mạnh, trong đáy lòng càng thêm khẳng định người này đã làm gì đó với mình.
Thời Sênh móc kiếm ra, thong dong đi về phía Kỷ Đồng giả.
“Cậu không được tới đây.
Đây là trường học, cậu không được làm bậy.” Kỷ Đồng giả vừa sờ soạng tìm di động, vừa quát lên với Thời Sênh: “Tại sao cậu lại muốn hại tôi? Tôi đã làm gì đắc tội cậu chứ? Muốn gϊếŧ chết cũng phải cho tôi một cái chết rõ ràng chứ.”
Nhưng Thời Sênh không trả lời cô ta, nhanh chóng xông lên, túm chặt lấy tay cô ta.
Kỷ Đồng giả bị đau, di động cũng rơi xuống đất, màn hình nện lên tảng đá liền xuất hiện những vết nứt hình mạng nhện.
Kỷ Đồng giả bị Thời Sênh ấn lên một thân cây, cổ bị bóp nghẹt, cô ta chỉ cảm thấy vô cùng khó thở.
Người trước mặt cô ta đâu phải nữ sinh, rõ ràng là ác ma.
Một ác ma có gương mặt tươi cười.
Thời Sênh càng dùng sức thì lực cản lại càng lớn, đến tận khi cô hoàn toàn không có cách nào dùng sức lực nữa, quả nhiên là nữ chính…
Mẹ kiếp!
Gϊếŧ chết ả!
Thời Sênh nâng kiếm, còn chưa kịp chém xuống thì lá bùa dán trên thân cây tự nhiên bốc cháy, màn chắn vô hình lập tức biến mất, âm thanh của bên ngoài lại tiến vào.
Có một đám người đang đi về phía họ.
Hiện tại cô có hai lựa chọn, thứ nhất là gϊếŧ chết nữ chính trước mặt đám người đó, thứ hai là thu kiếm lại.
Lựa chọn thứ nhất khá mạo hiểm, chưa chắc cô đã chọc thủng được vòng sáng bảo vệ của nữ chính.
Cho nên Thời Sênh sáng suốt thu kiếm lại, buông Kỷ Đồng giả ra.
Hai chân Kỷ Đồng giả mềm nhũn, cố gắng vào thân cây để chống đỡ thân thể.
Cô ta hoảng sợ nhìn Thời Sênh, đôi tay bám chặt vào thân cây, khó khăn nuốt nước bọt.
Đám sinh viên qua nhanh chóng lướt qua hai người, cũng chưa từng dừng lại.
Kỷ Đồng giả nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía bên này liền từ sau thân cây lao về phía hắn ta.
Thời Sênh không đuổi theo, chỉ đứng ở dưới tàng cây nhìn Kỷ Đồng giả hội hợp với gã đàn ông.
Gã đàn ông nhìn về phía này, sự sắc bén trong mắt như ngưng thành thực chất, đây hẳn là nam chính rồi.
Tới đúng lúc lắm.
Thời Sênh thu lại tầm mắt, nhìn về phía lá bùa đã bị đốt thành tro tàn, yên lặng dựng ngón giữa với trời cao.
Bất công! Rác rưởi!
…
Mấy ngày liền không thấy Kỷ Đồng giả tới lớp, nhưng nửa năm này cô ta cũng thường xuyên xin nghỉ nên mọi người đều tỏ ra bình thường.
Thời Sênh đi học không ngồi đần mặt ra thì cũng chỉ biết ngủ.
Nhan Ca nói chuyện với cô cũng chỉ thỉnh thoảng mới được đáp lại, có lẽ nhiệt tình đã giảm nên cô ta cũng không nói gì với cô nữa.
Thời Sênh tan học liền về phòng ngủ.
Bạn gái cùng phòng hưng phấn nói với cô, “Tiểu Đồng, trường chúng ta chuẩn bị giao lưu với trường học bên cạnh, cậu cũng đi đi.”
Thời Sênh lăn lên giường, “Không đi.”
“Cậu cả ngày chỉ biết chơi game, sắp chơi tới lú cả đầu rồi.
Cậu cùng đi đi, cơ hội hiếm có đấy.” Bạn gái thần bí nói, “Tớ nghe nói trường bên cạnh có một ngôi miếu, nếu tới đó cầu nguyện thì sẽ đạt được ước nguyện đấy.
Ngày thường bên đó không cho người ngoài vào đâu, lần này giao lưu nên mới có thể vào xem một chút.”
Thời Sênh click mở di động: “Không đi.”
“Tiểu Đồng, đi mà, đi đi mà!” Bạn gái túm lấy cánh tay Thời Sênh lắc lắc.
Thời Sênh nhấp mấy lần cũng không nhấp được vào nút đăng nhập thì không khỏi giật giật khóe miệng, “Rồi rồi rồi, cậu buông tớ ra đi đã.”
Cô bạn nghe thấy Thời Sênh đồng ý thì lập tức buông tay, “Vậy cứ quyết định thế nhé, đến lúc đó tớ sẽ gọi cậu.”
Thời Sênh trợn trắng mắt.
Cô bạn không thèm để ý mà cười hì hì rồi quay về giường của mình, cầm di động liên hệ rủ rê mấy người nữa đi tới buổi giao lưu quỷ quái kia.
Còn miếu nữa?
Trong trường mà còn có miếu? Thật vô nghĩa!
Thời Sênh hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, chỉ mong cô bạn kia có thể sớm quên đi.
Nhưng trí nhớ của cô bạn này rất tốt.
Ngày giao lưu, vì sợ cô chạy mất nên một mực giữ tay cô kéo tới trường bên cạnh.
Vào trong trường đó rồi, Thời Sênh liền cảm thấy linh khí ở đây nồng đậm hơn so với bên ngoài nhiều.
Thời Sênh vừa tiến vào vừa quan sát bố cục của trường học này.
Thời Sênh hỏi cô bạn đi bên cạnh: “Trường này có lịch sử bao lâu rồi?”
“Hả, cậu không biết sao Tiểu Đồng?” Cô bạn kinh ngạc rồi nói, “Trường này có lịch sử cả trăm năm rồi, là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước.
Dù nó ở ngay bên cạnh nhưng điểm tuyển vào cao hơn chúng ta nhiều lắm.
Đã có không ít nhân vật lớn trưởng thành từ đây đấy.”
Thời Sênh nhìn linh khí không ngừng khởi động ở xung quanh, linh khí nồng đậm thế này, sản sinh ra nhân vật lớn cũng là bình thường.
Người trên thế giới này đều có ít nhiều linh khí trong cơ thể, mà người có linh khí càng nhiều thì sẽ luôn nổi bật ở một phương diện nào đó.
Nơi tổ chức giao lưu là sân thể dục.
Bởi vì cả hai trường học đều thông qua nên buổi giao lưu này tổ chức khá lớn.
Trên sân thể dục toàn người là người, vô cùng náo nhiệt.
Thời Sênh bảo cô bạn tự đi chơi đi, còn cô nhân cơ hội này đi dạo quanh trường học một vòng, nơi này thật kỳ lạ.
Linh khí xung quanh không ngừng tụ lại đây, nhưng cô lại không phát hiện ra nguyên nhân, không hề có dao động của trận pháp, dường như linh khí rất thích nơi này nên mới hội tụ về đây.
Thời Sênh biết trong huyền học, có thể lợi dụng một vài điều kiện bên ngoài và vị trí địa lý để hình thành nên thế cục phong thủy đặc thù, cũng không biết trường học này có…
“Hửm?”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn không trung, linh khí đang phiêu tán xung quanh lập tức đổ dồn về một phía.