Thời Sênh và Kiều Khanh sống ở thế giới này vô cùng vui vẻ.

Thời Sênh rảnh rỗi thì đi châm chọc đám antifan, đưa Kiều Khanh đi nhận phim, rải thức ăn chó khắp thế giới.
Cô chỉ dẫn dắt hai nghệ sĩ, nhưng hai nghệ sĩ này đều đứng trên đỉnh cao danh vọng, khiến người người ngưỡng mộ.
Công ty đó của cô hoàn toàn chỉ là để trang trí, nhưng là kiểu trang trí mà người trong ngành không thể hướng tới được.
Sau này Thời Sênh nghe nói Đỗ Á Viễn ở nước ngoài sống không được tốt lắm, cô cũng sớm liệu trước được sẽ có kết quả như vậy.

Ở nước ngoài đâu có dễ sống như ở trong nước.

Cho dù cô không làm gì, nhưng Đỗ Á Viễn không có vầng hào quang của nhân vật chính, chắc chắn không thể trở mình được.
Người có thể trở mình chắc chắn là nhân vật chính hoặc là nhân vật phản diện.
Những bia đỡ đạn khác cứ chờ nhìn xem là được.
Vài ngày trước khi sắp đến thời hạn thời gian ở thế giới này, Thời Sênh không muốn nhìn thấy nàng dâu nhà mình nỉ non lúc chia tay, cho nên chọn ra tay trước.
[…] Thực sự là chưa bao giờ thấy ai lại đối xử một cách táng tận lương tâm với người mình thích như vậy.
Câu trả lời của Thời Sênh hơi bị cao thâm khó lường.

Cô nói, “Có chết được đâu, cứ lề mà lề mề làm cái quần què gì, nghĩ mình là nữ chính phim Quỳnh Dao chắc?”
[…] Khửa khửa, cho cô làm nữ chính là xui xẻo tám đời.
Không đúng…
Câu này của Ký chủ hình như có gì đó không đúng thì phải.
Nhị Cẩu Tử phân tích hồi lâu nhưng cũng không phân tích ra được có gì không đúng.
Cuối cùng chỉ có thể bắt đầu truyền tống đến không gian tiếp theo.
Đúng vậy, lần này không có trạm trung chuyển mà đi thẳng đến không gian tiếp theo.

*
Tất cả mọi người đều biết Yến Thu có một tử sĩ ngầu lòi.
*
Làn nước lạnh lẽo bao bọc quanh cơ thể, tứ chi nặng nề vô cùng, hoàn toàn không thể cử động.

Nước tràn vào qua mũi miệng, chiếm lấy dưỡng khí trong lồng ngực, cảm giác nghẹt thở quét qua, khó chịu đến mức khiến người ta muốn tự sát.
Thời Sênh tỉnh lại trong tình trạng như vậy.
Bây giờ cô có cử động một chút cũng khó khăn.
Thời Sênh dán cho mình một lá bùa, trên người cô lập tức bật ra một vòng sóng gợn.

Sóng gợn tạo nên một hình tròn, bao bọc cô ở trong đó, giống như một cái bong bóng trong suốt, nước bên trong bị đẩy hết ra ngoài.

Bỗng chốc Thời Sênh cảm thấy mình có thể hít thở được rồi.
Cô trượt xuống phần dưới quả bong bóng, lưng đau nhói.

Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy, giơ tay ra sau sờ lưng mới thấy tay dính đầy máu.
Thời Sênh lau máu trên tay đi, rồi quay đầu quan sát xung quanh.
Đây là nơi quái quỷ nào cơ chứ?
Bốn phương tám hướng đều là nước, quả bong bóng của cô đang trôi dập dềnh trong nước.
Trên người cô mặc một bộ trang phục đi đêm màu đen, thời cổ đại, cổ đại…
Nguyên chủ bị người ta ném xác xuống sông sao?
“Phịch!”
Bong bóng bị đụng một cái lộn nhào, Thời Sênh ở bên trong cũng lộn một vòng theo.

Một bóng đen bơi từ bên kia đến, đuôi đập vào quả bong bóng, rồi cách ra một khoảng.
Thời Sênh trừng mắt nhìn.
Ầu sệt!!!!
Cá mập!
Đây là sông thuộc môn phái nào đấy, sao lại giống biển thế này!
A, biển lớn, vòng tay rộng lớn của người chính là thiên đường mà em hướng tới.
A, biển lớn…
Thời Sênh rùng mình một cái, vội vã dừng trí tưởng tượng đang bay cao bay xa của mình lại.
Bên ngoài cá mập đang bơi lượn vòng quanh, rồi lại quay lại húc vào quả bong bóng.

Mới đầu có lẽ là vì nó ngửi thấy mùi máu tanh đến mới tới đây, muốn ăn thịt cô.

Nhưng sau đó phát hiện quả bong bóng này không đập vỡ được, nên nó coi quả bong bóng là đồ chơi, nên cứ húc đẩy quả bong phi như bay.
Thời Sênh mặt không cảm xúc ngồi bên trong, nhìn con cá mập thiểu năng ở bên ngoài đưa cô đi du ngoạn vòng quanh đại dương miễn phí.
“Nhị Cẩu Tử, ngươi ra đây, chúng ta phải nói chuyện về cuộc đời!”
[Hệ thống bạn đang gọi hiện không online, vui lòng gọi lại sau.]
Thời Sênh: “…” Lợi hại lắm Hệ thống của ta, sao ngươi không cho mình chức năng tự nổ luôn đi?
Đến lúc đó vừa nói một cái là hiện ngay thông báo “Hệ thống bạn vừa gọi đang khởi động quá trình tự nổ, vui lòng gọi lại sau” thì có trâu bò không hả?? Có lợi hại không hả?
[Ký chủ, cô còn có thời gian châm chọc tôi chi bằng nghĩ cách tự cứu mình đi?] Bản Hệ thống không chơi với cô, offline.
“Nhị Cẩu Tử?”
“Nhị Cẩu Tử?? Đại Cẩu Tử? Tiểu Cẩu Tử?”
Thời Sênh gọi mấy lần Hệ thống vẫn không trả lời.

Cổ tay Thời Sênh vừa khẽ xoay một cái, trong tay đã có thêm một con dao, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong nước biển âm u.
Con ngươi Thời Sênh híp lại, nhìn con dao một lát rồi mới thu hồi tầm mắt.

Cô nhanh chóng dùng dao cắt những chỗ quần áo bó sát trên người, sau đó vặn người nhìn lại đằng sau.
Nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy miệng vết thương trên lưng đã kéo xuống tận eo, thịt lòi ra bên ngoài, bị ngấm nước biển nên nhăn nhúm trắng bệch ra.
Bây giờ cô đã đau đến tê dại.
Thời Sênh xử lý vết thương đơn giản, đảm bảo mình sẽ không ngoẻo, sau đó mới điều khiển nâng cao quả bong bóng lên, bay thẳng lên trên mặt biển dưới con mắt chăm chú của con cá mập.
Kết quả đập vào mắt là đại dương mênh mông không nhìn thấy bờ, cũng không nhìn thấy gì hết.
Ồ…
Có cá mập.
Mệt lòng quá!
Cá mập có ăn được không? Hơi đói bụng rồi…
Thời Sênh móc một nắm hạt dưa từ trong không gian ra, nhìn con cá mập lượn vòng vòng quanh mình.

Một lát sau cô mới thở dài, đây là thể loại kịch bản máu chó gì thế.
Tại sao cô lại phải ở đây khiêu vũ cùng với con cá mập này chứ, lật bàn!!
Thời Sênh nghểnh mặt lên nằm vắt vẻo trong quả bong bóng, mặt chán đời tiếp nhận ký ức.
Nguyên chủ tên là Hồng Cẩm, ký ức trước năm bảy tuổi không có gì.

Tất cả ký ức bắt đầu từ năm bảy tuổi, sau khi cô được đưa đến phủ Thất hoàng tử.
Sau khi được đưa đến phủ Thất hoàng tử, cô cùng một nhóm người khác được đưa đi huấn luyện vô cùng tàn khốc.

Từ nhỏ họ đã biết lấy mạng người rồi, là mạng sống của những người bạn đồng hành cùng ăn cùng ở với họ.
Họ chỉ có một tư tưởng là trung thành với chủ nhân, không bao giờ phản bội.
Họ là ám vệ, cũng là tử sĩ.
Hồng Cẩm may mắn sống được đến cuối cùng, và trở thành tử sĩ của Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử rất được sủng ái.

Do được hoàng đế sủng ái, nên vị Thất hoàng tử này vô cùng hoang đường, chuyện gì cũng dám làm, ăn chơi bài bạc món nào cũng thạo, nhưng thi thư kỳ họa lại không biết tí gì.
Nào là ức hϊếp chèn ép bách tính trên phố, đánh người đến bệnh liệt nửa người.
Nào là cậy quyền vơ vét, ép người tự sát.
Tóm lại là tội trạng của vị Thất hoàng tử này có viết một ngày một đêm cũng không hết được.
Hồng Cẩm chính là tử sĩ cho vị hoàng tử này.

Đương nhiên bình thường cô cũng không được gặp chính chủ, chỉ khi có chuyện, tử sĩ mới xuất hiện, hơn nữa cũng chưa chắc đã gặp được Thất hoàng tử.
Nguyên chủ xuất hiện ở đây là bởi vì Thất hoàng tử phái cô ta đi ám sát Cửu hoàng tử điện hạ.

Không rõ nguyên nhân ám sát, nhưng Thời Sênh đoán là không phải vì quyền lực thì là vì phụ nữ.
Thế nhưng nguyên chủ ám sát không thành công, còn bị chôn vùi vào biển cả.
Nguyện vọng của nguyên chủ không phải là báo thù, cũng không phải là quy ẩn sơn lâm, mà là đi đến thành Lung Yên, nhìn ngắm cảnh mẫu đơn nở rộ một lần.
Đây… đây là cái nguyện vọng quái quỷ gì thế này?
Không bá đạo một tí được à?
[Ký chủ có biết cảnh hoa mẫu đơn nở rộ là thế nào không? Cô có biết thành Lung Yên là nơi nào không?] Hệ thống bỗng nhiên nhảy ra.
Thời Sênh: “…”
Ai cần biết nó ở nơi nào, có là thiên hoàng lão tử, cô cứ cướp lại là được rồi.
[…] Ký chủ cô có biết mẫu đơn nở rộ là cái gì không?
Thời Sênh gạt đi ký ức của nguyên chủ, “Ừm… không phải là ngắm hoa sao.”
Mẫu đơn nở rộ, mẫu đơn là so sánh với người.
Còn thành Lung Yên cũng không phải là một thành thị, là một căn biệt viện nằm ở phía Nam ngoại ô Bắc thành, bên trong mỹ nhân vô số, người được vào trong đó đều là đạt quan hiển quý.
[Nói nhảm!]
Thời Sênh chép miệng, “Nguyên chủ là con gái cơ mà? Cô ta rảnh rỗi không có việc gì đi xem mỹ nhân cái gì chứ?”
Trong ký ức của nguyên chủ cũng không hề có dấu hiệu cô ấy thích cô nương…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play