Vào tổ phim “Phong vân” rồi, là đại biểu cho việc bước lên một nấc thang khác, Nguyên Nhược Lạp mặc dù vẫn là tiểu bạch thỏ, nhưng cũng không ngốc nghếch giống như trước kia nữa, ít nhất biết cái gì gọi là không thể không phòng người.
Kiều Khanh ở trong đó tỏ ra có chút khác người, may mà cảnh của anh không nhiều, không cần qua lại gì với mấy người này, cộng thêm kỹ thuật biểu diễn tốt, mỗi lần quay xong liền lánh đi.
Bộ phim “Phong vân” này mặc dù là bộ phim cuối cùng của Triệu Hải, nhưng vẫn là hướng về giải thưởng, cho nên lúc quay phim, tất cả đều phải hoàn mỹ, tiến độ chậm chạp.
Đợi “Phong vân” quay xong, lại là một cái Tết nữa.
Một bộ truyền hình khác của Kiều Khanh phát sóng, vừa phát liền được không ít lời khen ngợi.
Đương nhiên trong những lời khen ngợi này cũng không thiếu lời mắng.
Có người thích, đương nhiên cũng có người không thích.
Thời Sênh vừa lướt bình luận trên mạng, vừa bắt đầu công kích người.
Trình Hi V: Tôi chiều anh ấy đấy, tôi thích thế đấy.
Cô không phục thì cô đi tìm người mà chiều đi!
Trình Hi V: Cô nói vậy tức là, cứ phải là đàn ông cưng chiều cô cô mới sống nổi đúng không? Có thể có chút lý tưởng không hả, người phụ nữ không muốn chiều người đàn ông của mình, có khác gì con cá ướp.
Trình Hi V: Có tiền tùy hứng thì sao? Tôi nguyện ý dùng tiền nâng anh ấy hot, lại không tiêu tiền của nhà cô, kích động như vậy làm gì.
Thời Sênh đang hăng say trả lời, điện thoại đột nhiên bị người rút đi, một gương mặt xuất hiện trước mặt cô, bất mãn oán giận, “Điện thoại có thể đẹp bằng anh à?”
Thời Sênh: “…” Ghen với điện thoại cái gì chứ?
“Anh đẹp nhất.” Thời Sênh vội vàng nặn ra một nụ cười.
“Ừm, cho nên đừng xem điện thoại nữa.” Kiều Khanh bỏ điện thoại vào trong túi áo mình.
Thời Sênh trơ mắt nhìn điện thoại bị tịch thu.
Cô cào đầu, có chút tức giận, “Anh cũng không cho em ngủ, còn không cho em nghịch điện thoại, anh muốn lên trời à!”
Từ sau khi con hàng này khôi phục trí nhớ, cũng không cho cô chạm vào nữa, tiến độ xấu hổ nhất chỉ là cởi hết quần áo thôi.
Kiều Khanh không lên tiếng.
Thời Sênh trực tiếp ấn hắn lên ghế sofa, cướp lại điện thoại, “Thấy ông đây hiền nên anh định bắt nạt đúng không?”
Đừng tưởng rằng ông đây nuông chiều anh rồi, thì không dám đánh anh, nên đánh vẫn phải đánh!
Thời Sênh ngồi lại bên cạnh, tiếp tục nghịch điện thoại.
Kiều Khanh ủy khuất nằm trên ghế sofa, giơ tay kéo Thời Sênh.
Thời Sênh không quan tâm đến hắn, hắn tiếp tục kéo.
Thời Sênh bị kéo phiền, tức giận trừng mắt, “Làm gì thế?”
“Đừng giận.”
Thời Sênh xụ mặt, “Không giận.”
Thời Sênh bùm bụp gõ chữ, gõ xong mới buông điện thoại xuống, nhìn người bên cạnh, “Tại sao không cho em động vào?”
Kiều Khanh nghiêng đầu về hướng khác, giọng nói nhỏ xíu, “Mỗi lần nhìn thấy một gương mặt xa lạ trong mắt em, anh liền không thoải mái.”
Thời Sênh nắm cằm hắn, ép hắn quay đầu, “Nhưng đó đều là anh mà?”
“Anh biết.” Nhưng hắn chính là không chịu nổi, “Em cho anh chút thời gian, để cho anh thích ứng…”
Thời Sênh buông tay ra, ánh mắt quét qua mặt hắn, nhẹ đáp một tiếng, “Ừm.”
“Có thể đồng ý một điều kiện với anh không?” Kiều Khanh được voi đòi tiên.
“Nói.”
Vẻ mặt Kiều Khanh nghiêm túc mấy phần, “Sau này trước khi anh chưa khôi phục trí nhớ, không được phát sinh quan hệ với anh.”
“Hôn cũng không được?”
“… được, được rồi, nhưng không thể… cái đó.” Kiều Khanh lắp ba lắp bắp, mặt không biết làm sao lại đỏ lên.
Thời Sênh yên lặng.
Kiều Khanh đợi một lát, cẩn thận nắm tay cô, “Có thể… có thể đồng ý với anh không?”
Cô mỗi lần không nói gì, anh liền cảm thấy thấp thỏm, tim nhảy thùng thùng không ngừng, rất sợ cô sẽ tức giận.
Hồi lâu, Thời Sênh ngẩng đầu, khóe miệng mang theo tia cười, “Được.”
Thời Sênh sờ sờ cái đầu bù xù của hắn, “Đừng nghĩ nhiều, anh không thích, chúng ta không làm là được, quay về hãy làm.”
“Anh, không phải là không thích…” Kiều Khanh dừng một chút, “Chỉ là trong lòng có chút trở ngại.
Có lẽ, thích ứng nhiều hơn là được.”
“Ừm, biết rồi.”
Chuyện hắn không muốn, cô sẽ không ép hắn.
Thời Sênh đứng dậy, Kiều Khanh đột nhiên kéo cô, “Tiểu Sênh, em có thể nói cho anh biết, em muốn làm gì không?”
Tại sao phải đồng ý với Cesar?
Cô không phải là loại người dễ thoả hiệp, cho dù là vì hắn, cũng không nên.
Thời Sênh xoay người ngồi lên người hắn, ôm cổ hắn, cằm đặt lên vai hắn.
Kiều Khanh theo bản năng ôm lấy cô.
Cô cắn lỗ tai hắn, mang theo giọng nói nóng bỏng rơi vào trong tai, “Em cần thời gian, nguyên nhân lớn hơn cả, là vì anh.”
Cô sẽ không giấu hắn, cô thực sự không hoàn toàn vì hắn mới đồng ý với Cesar.
“Không thể nói những thứ khác sao?”
Thời Sênh đổi một tư thế khác nằm vào trong lòng hắn, giơ ngón giữa ra oán hận.
Kiều Khanh mờ mịt, sau đó mới hiểu.
Tên đầu não đó nếu đã muốn sát hạch, nhất định là có cách giám thị bọn họ.
Nghĩ như vậy, Kiều Khanh càng thêm kiên định không thể làm chuyện xấu hổ như vậy.
“Tin em là đủ rồi.”
“Ừ, tin em.”
…
Kiều Khanh càng ngày càng hot.
Kèm thêm Thời Sênh người đại diện một lời không hợp liền đánh người này, giá trị cũng tăng theo, được xem là người đại diện tương đối trâu bò trong nghề.
Nói cho cùng có người đại diện nào dám một lời không hợp liền động thủ đánh người chứ.
Quan trọng là không có người đại diện nào sau khi đánh người xong, dưới tình hình bị người ta anti đến tan tác tơi bời, vẫn có thể kiên định đánh người, nhất định chính là người đại diện làm bậy
Ừm…
Fan của cô cũng làm bậy.
Bọn họ anti thì được, người khác anti, không được!
Cho nên nếu như xảy ra chuyện lớn gì, tình hình thông thường đều là antifan của Thời Sênh khai chiến với fan chân ái của người khác, đợi khai chiến xong rồi, các antifan lại quay lại công kích cô.
Trên mạng còn có một cái topic, gọi là ‘Tám những Ảnh đế Ảnh hậu bị Trình Hi đánh những năm đó’, dưới cùng của topic, trao tặng cho Thời Sênh một cái giải ‘Oscar’, gọi là ‘người đại diện đánh người giỏi nhất’.
Bởi vì truyền bá “Phong vân”, Kiều Khanh đạt được giải thưởng nam phụ giỏi nhất.
Lúc hắn lên nhận giải, Hệ thống đột nhiên nhảy ra.
[Ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành, có thể lựa chọn tiến vào không gian tiếp theo rồi.]
Thời Sênh híp mắt lại, “Không có lựa chọn thứ hai?”
[Cũng có thể lựa chọn sau khi tự nhiên chết thì đưa vào.]
“Đợi sau khi tự nhiên chết mới đưa.”
“Nhị Cẩu Tử.”
Hệ thống lập tức thít chặt hoa cúc, [Ký chủ… có chuyện gì?]
“Hỏi mi.”
[Không! Ký chủ, tôi cự tuyệt trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô! Bất cứ câu hỏi nào!] Nó không muốn nói chuyện với Ký chủ chút nào.
Thật đó, bây giờ nó chỉ muốn yên lặng làm một cái Hệ thống bình hoa thôi.
Hiển nhiên Thời Sênh không quan tâm đến ý kiến của nó, hỏi luôn, “Nếu như lúc ta chết xảy ra điều bất trắc, không cách nào chuyển đi thì làm thế nào?”
Vừa nghe không phải hỏi thăm vấn đề bí mật gì, Hệ thống thở phào.
[Ký chủ yên tâm, có chủ nhân ở đây, sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy đâu.
Tôi dám cam đoan trăm phần trăm với cô.]
“Vậy sao.”
[Đương nhiên, chủ nhân rất lợi hại.] Nói đến Cesar, Nhị Cẩu Tử liền tỏ ra vô cùng kích động, hoàn toàn là sùng bái mù quáng.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, “Là rất lợi hại.”
[…] Đừng tưởng tôi không nghe ra đó là giọng châm biếm nhé!