Sau cuối năm, các tổ phim lần lượt trở lại.
Thời Sênh hỏi Kiều Khanh có muốn đi cùng cô không, sau khi quay về cô có thể nâng đỡ hắn.
Kiều Khanh có chút do dự, cuối cùng không đồng ý với Thời Sênh, “Anh vẫn còn có chuyện phải làm… đợi qua một khoảng thời gian nữa đã.”
Thời Sênh đã điều tra Tưởng Húc, nhà hắn rất giàu, mà Kiều Khanh là con của phu nhân Tưởng gia và chồng trước.
Ở Tưởng gia hắn không được đối đãi tử tế, đặc biệt là sau khi bà Tưởng qua đời.
Sau đó không biết thế nào hắn lại làm trợ lý của Tưởng Húc.
Thời Sênh không ép hắn, “Có chuyện gì gọi điện thoại cho em.”
Cô sẽ bảo vệ hắn, cưng chiều hắn, nhưng cũng sẽ không ngăn cản bước chân hắn.
Bọn họ có thể thân mật không có khoảng cách, không có bí mật.
Nhưng bọn họ cần không gian riêng, xử lý chuyện của mình.
Kiều Khanh gật đầu.
“Không hôn tạm biệt à?”
Kiều Khanh do dự, nghiêng người hôn lên khoé môi cô một cái, sau đó nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, mở cửa xe đi xuống, cách lớp kính, vẫy tay với cô.
Thời Sênh buồn cười nhìn hắn, còn đáng yêu như vậy.
…
Thời Sênh trở về chuyện đầu tiên làm chính là đi gặp phía đối tác mà cô tìm, Trần thiếu.
Trần thiếu và Lâm Quân Thành là người được người trong giới này thường nhắc tới.
Lâm Quân Thành là tuổi trẻ tài cao, mà Trần thiếu chính là ăn không ngồi rồi.
Nhưng nửa năm qua, Trần thiếu giống như thay da đổi thịt, đám bạn xấu bên cạnh đều cảm thấy thần kỳ.
“Cô Trình, cô không có chuyện gì sẽ không tìm tôi.
Lần này tìm tôi làm gì thế?” Trần thiếu ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, hỏi người cô gái đứng trước cửa sổ sát nền.
Thời Sênh xoay người lại, nụ cười nhàn nhạt, “Mượn kiếm trong tay anh, tạo ra một cây kiếm sắc bén hơn.”
Trần thiếu bất ngờ dừng động tác trong tay lại, ngồi thẳng người nhìn cô, “Muốn kiếm nhiều tiền?”
“Muốn làm không?”
Trần thiếu híp mắt lại, “Bây giờ ông vẫn chưa quyết định rốt cuộc là ai làm người thừa kế.
Mấy người anh kia của tôi đều tranh nhau biểu hiện trước mặt ông.
Cô biết đấy, tôi bây giờ rất cần một trận thắng đẹp, cô nói xem.”
“Giúp tôi gϊếŧ một người trước.”
“Phụt! Khụ khụ… khụ khụ khụ…” Trần thiếu bị sặc nước bọt, ho không ngừng.
Phía trước chém gió như vậy, tại sao vừa ra khỏi miệng lại là chuyện không có ranh giới như thế hả.
Trần thiếu ổn định tâm tình, nghiêm trang nhấn mạnh, “Đại diện Trình, Trần gia chúng tôi là làm ăn đàng hoàng.”
“Tôi còn không biết Trần gia các anh là tình hình gì à? Anh bớt nói nhảm cho tôi.
Trước nghĩ cách gϊếŧ Tiết Vũ Hòa cho tôi trước.
Tôi sẽ tặng Tưởng gia cho anh thế nào hả?”
Tưởng gia??
Tưởng gia đó?
Thời Sênh kéo khóe miệng cười, “Chính là Tưởng gia anh nghĩ đó, có hứng thú không?”
Đầu óc Trần thiếu xoay tròn mới nghĩ ra là tại sao.
Người tên Kiều Khanh đó, hình như có quan hệ với Tưởng gia.
Kiều Khanh hình như không thích cô lắm… Cô đây là không có được người, thì muốn hủy diệt gia tộc của người khác sao?
“May mà tôi không phải là kẻ địch của cô.” Trần thiếu vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn, vừa cảm thán, “Tiết Vũ Hòa dù sao cũng là một người đại diện, muốn gϊếŧ chết cô ta có chút khó khăn.
Cô phải chờ một khoảng thời gian, thu xếp xong tôi sẽ nói cho cô.”
Tiết Vũ Hòa trước đây đối với cô như vậy, cô muốn gϊếŧ chết Tiết Vũ Hòa, Trần thiếu hoàn toàn có thể hiểu được.
“Ừm.”
Trần thiếu đặt điện thoại xuống, “Đúng rồi, bạn tôi bên đó có một bộ phim sắp quay, cô kêu nghệ sĩ nhỏ nhà cô đi thử xem.”
“Không cần đâu.”
Trần thiếu: “…”
Trần thiếu muốn thử lấy lòng một chút, kết quả không lấy được, thật sự là… ưu thương.
…
Lúc Nguyên Nhược Lạp trở lại, buổi họp báo mùa xuân của E-Goer vừa vặn bắt đầu, Thời Sênh dẫn cô đi tham gia.
Lúc đến đó, hai người vừa vặn gặp Lâm Quân Thành.
Hắn thần sắc ôn hoà đi qua bên cạnh bọn họ, không chào hỏi cũng không tức giận, giống như không quen bọn họ.
Ngược lại là Nguyên Nhược Lạp, như thỏ thấy sói xám nắm chặt cánh tay Thời Sênh, “Chị Trình Hi, người đàn ông này em gặp cả ở quê.
Hắn còn kêu em đi theo hắn, nói muốn nâng em thành hot.
Hắn có phải bị bệnh hay không?”
Thời Sênh: “…” Nam chính đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào.
“Vậy em trả lời thế nào?”
Sắc mặt Nguyên Nhược Lạp khẽ đỏ lên, “Em báo cảnh sát.”
“Làm tốt lắm.”
Có lẽ là Nguyên Nhược Lạp cự tuyệt quá thẳng thắn, Lâm Quân Thành ngược lại càng hăng hái, hoa tươi đồ trang sức đắt giá gì đều tặng cho Nguyên Nhược Lạp.
Bây giờ ở trong giới đều biết Lâm Quân Thành vừa ý một nghệ sĩ nhỏ còn chưa ra mắt.
Quan trọng là người đại diện của nghệ sĩ nhỏ này là Trình Hi!
Là cái người một lời không hợp liền công kích người đó.
Một lời không hợp liền đánh Ảnh đế, Ảnh hậu.
Trình Hi một lời không hợp liền mở livestream đắc tội người.
Thời Sênh nhận một phim cho Nguyên Nhược Lạp.
Lâm Quân Thành muốn tới đầu tư tham gia náo nhiệt.
Thời Sênh kéo cho Nguyên Nhược Lạp cái quảng cáo, hắn cũng muốn tới nhúng chân vào.
Thời Sênh dẫn Nguyên Nhược Lạp tham dự hoạt động, hắn cũng muốn tới gây sự chú ý.
Nguyên Nhược Lạp cảm thấy hắn rất phiền toái.
Thời Sênh cũng phát phiền vì hắn.
Nhưng hắn lại không làm gì, chỉ là yên lặng ra ngoài tạo cảm giác tồn tại, khiến cho người ta muốn nắm tóc hắn, đánh hắn cũng không có cách gì.
“Chị Trình Hi, em sắp điên rồi!” Nguyên Nhược Lạp nắm lấy tay Thời Sênh lắc mạnh, “Hôm nay em quay phim, hắn lại tới tổ phim, còn tặng hoa cho em.
Chị không nhìn thấy đâu, hoa kia sắp đè bẹp em rồi.
Bây giờ cái ánh mắt người trong tổ phim nhìn em đó.
Chị Trình Hi, chị mau nghĩ cách đi!!”
“Vậy em gả cho hắn đi.”
“Hắn? Trước đó hắn muốn…” Cưỡиɠ ɦϊếp cô, cô không thể thích một người muốn cưỡиɠ ɦϊếp mình, “Chị Trình Hi…”
“Đừng lắc nữa.” Thời Sênh rút tay lại, “Chị có thể có cách gì, cũng không thể để chị đi theo đuổi em chứ?”
Nguyên Nhược Lạp sợ hãi, “Em không bách hợp.”
Thời Sênh ghét bỏ, “Chị bách hợp cũng chướng mắt em.”
Nguyên Nhược Lạp mặt đầy vẻ bị đả kích, bộ dạng cô cũng rất ưa nhìn, sao lại chướng mắt cô chứ?
Lâm Quân Thành quả thật rất phiền người.
Hắn còn làm như vậy nữa, không chừng não tiểu bạch thỏ bị co giật, đột nhiên IQ lại offline, CP này cô mất công phá rồi.
Thời Sênh suy nghĩ một chút, sau khi trưng cầu ý kiến của Nguyên Nhược Lạp, gọi điện thoại cho Trần thiếu.
“Cô Trình, sớm như vậy đã gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi đêm qua họp đến ba giờ, cô không thể thông cảm cho tôi chút sao?” Trần thiếu oán hận xong, tưởng là cô hỏi tiến độ, đang định vỗ về cô mấy câu.
Ai biết cô đột nhiên hỏi một câu, “Trần thiếu, có hứng thú quen một cô bạn gái không?”
Hả?
Cơn buồn ngủ của Trần thiếu lập tức bay mất, trong giọng nói tràn đầy kinh hoàng, “Cô Trình, cô… cô không phải là vừa ý Kiều Khanh rồi sao? Cô chẳng lẽ muốn bắt cá hai tay? Tôi bán nghệ chứ không bán thân nhé!”
“…” Tên thiểu năng này nói linh tinh cái gì thế? “Tôi là có chuyện muốn nhờ anh giúp.
Chuyện Lâm Quân Thành theo đuổi Nguyên Nhược Lạp, anh nghe nói rồi chứ.
Nguyên Nhược Lạp không thích hắn.
Anh giả vờ làm bạn trai của Nguyên Nhược Lạp đi.”
Trần thiếu: “…”
Còn chưa tỉnh ngủ à, nhất định là đang nằm mơ, hắn ngã xuống, trùm chăn ngủ tiếp.
Ba giây sau giống như xác chết vùng dậy, “Cô Trình, tôi là bạn hợp tác với cô, không phải là lấy ra cho thuê.
Hơn nữa Lâm Quân Thành… cô bảo tôi đi cướp phụ nữ với hắn??”
Cô đừng đùa kiểu đấy chứ!!
“Người bên cạnh anh ai ai cũng lấy anh ra so sánh với Lâm Quân Thành.
Anh không cảm thấy hắn rất phiền sao? Bây giờ có cơ hội trả thù, anh thật sự không làm? Đây là cô gái mà hắn thích, có phải sẽ làm hắn rất mất mặt hay không?”
Trần thiếu im lặng, đúng là như vậy, từ nhỏ đến lớn! Từ nhỏ đến lớn! Từ nhỏ đến lớn!!! Hắn ta đã bị người ta đem ra so sánh với Lâm Quân Thành!
Lúc đó, hắn còn là một học sinh ba tốt.
Ban đầu hắn cũng có lòng hăng hái, nhưng sau đó phát hiện Lâm Quân Thành khả năng là một tên có bàn tay vàng, hắn hoàn toàn không đuổi kịp, đành phải chịu thua.
“Tôi… suy nghĩ chút đã.”