Sự tò mò của mọi người đều bốc cháy hừng hực, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng lắm, chẳng phải vừa rồi nhân viên công tác nói cô ta mang nghệ sĩ tới sao?
Vì lửa không đốt tới người mình nên mọi người đều sáng suốt đứng sang một bên, giao lại sân khấu chính cho bọn họ.
Thời Sênh vẫn ung dung, bình thản: “Sao không phải là nơi tôi có thể tới? Nơi này có dán nói Trình Hi không được vào sao?”
Bảo vệ: “…”
Bên trên nói kéo cô ra ngoài thì chắc chắn là cô không có tư cách xuất hiện ở đây rồi, đám bảo vệ nháy mắt với nhau rồi lập tức tiến lên định kéo Thời Sênh đi.
Hôm nay rất quan trọng, nếu hỏng việc thì bát cơm của họ cũng phải ném.
Thời Sênh sao có thể để cho bọn họ đắc thủ được, cô nhẹ nhàng tránh khỏi bọn họ, thuận tiện đánh ngã mấy người đó.
Mọi người: “…” Vị này học khoa võ thuật đấy à?
“Có chuyện gì thế hả? Họp báo sắp bắt đầu rồi, các người vây ở đây làm gì, hết việc rồi à?” Bên ngoài vang lên tiếng quát lớn, có mấy người tiến vào cửa, người mang Thời Sênh tiến vào đây cũng nằm trong số đó, nhìn thấy bảo vệ nằm dưới đất thì sầm mặt lại: “Các anh lên đây làm gì hả?”
Bảo vệ ôm bụng, run run rẩy rẩy duỗi tay chỉ vào Thời Sênh: “Cô… Cô ta trà trộn vào đây.
Tiểu Vương bảo chúng tôi kéo cô ta ra ngoài, ai biết cô ta lại đánh người.
”
Nhân viên công tác kia nghe giải thích xong, tuy rằng rất coi thường Thời Sênh nhưng vẫn giải thích: “Cô ấy mang nghệ sĩ tới đây, người bên ngoài đã cho cô ấy vào, các anh không biết xác minh à? Được rồi, đều ra ngoài hết đi.
”
Các nhân viên bảo vệ hai mặt nhìn nhau rồi bò dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Nhân viên công tác kia cũng chưa nói lời xin lỗi gì mà quát lớn bảo đám người đang xem diễn bên ngoài tản ra.
Thời Sênh kéo cái ghế lại, tiếp tục nghịch di động như không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người cực kỳ bội phục với vẻ trấn định của vị này, nếu bọn họ mà gặp phải chuyện này thì dù không làm ầm lên cũng sẽ không bỏ qua như thế được.
Nhưng nghĩ lại, với thanh danh hiện giờ của cô ta, một sự nhịn chín sự lành cũng là hợp lý.