Cục quản lý thời không.
Cesar đau đầu day day ấn đường, Mộ Bạch ngồi đối diện như một quý công tử ưu nhã đọc tin tức trên Tinh Võng.
“Cục trưởng, hiện giờ chúng ta phải làm gì đây?” Cát Na ngó lơ Mộ Bạch, “Cô ta vẫn không chịu liên hệ với chúng ta.”
“Chờ đi.” Cesar thở dài.
Nhiều năm qua đi như thế, hắn cũng không rõ tính nết người này đã thay đổi tới mức nào.
“Anh Cesar, anh chắc chắn là vẫn tiếp tục đợi thế này nữa à?” Mộ Bạch đột nhiên lên tiếng.
Cesar nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Mộ Bạch phóng to màn hình lên, đó là một cuốn phim nhựa, được quay từ trên cao.
Trong phim, một người mặc quân phục được hai người đàn ông mặt không có biểu tình gì khác hộ tống lên một đài diễn thuyết, đầu tiên là tiến hành trấn an dân chúng, sau đó mới tiến hành kiểm tra.
“Hai người kia đã bị khống chế.” Cát Na nhìn hai người đó liền đưa ra kết luận.
Thời Sênh diệt trừ hải tặc nên chắc chắn đã chọc giận đầu não, giờ nó đã bắt đầu hành động, không phải bí mật mà là hành động quang minh chính đại.
Đầu não chỉ loại bỏ tình cảm, còn lại thì không gây ảnh hưởng gì, nghe nói loại bỏ tình cảm xong thì IQ còn tăng lên một chút.
Vậy nên người ở trong phim nhựa nhìn chỉ nghiêm túc hơn một chút mà thôi, nhưng mấy người thân ở vị trí cao ai mà chẳng thế, vậy nên chẳng có ai nghi ngờ hết.
Mộ Bạch lại mở ra mấy thước phim khác, đều là cảnh tượng y chang như vậy.
“Linh đã bắt đầu hành động rồi, anh phải chuẩn bị vũ khí mà còn để không bị khống chế, anh Cesar à, anh chắc chắn thua rồi.” Trong giọng của Mộ Bạch mơ hồ có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Cát Na trừng mắt giận dữ: “Anh Mộ, anh đang ăn nhờ ở đậu đấy, nói mát như thế hay ho lắm sao?”
Mộ Bạch mỉm cười nhấp một ngụm café, cả người tràn ngập khí chất ưu nhã của hậu duệ hào môn quý tộc.
“Trên tay tôi có át chủ bài, về sau có khi các vị còn phải cầu xin tôi, cô Cát Na, đừng nói quá khó nghe như thế.”
Cát Na tức giận đến mức phải dậm chân, tên hỗn đản này lúc nào cũng thế.
Cesar ngăn Cát Na lại, “Anh Mộ, át chủ bài trên tay anh có phải nên lấy ra rồi không?”
“Không thể được, đây là bảo bối giữ mạng của tôi, sao có thể dễ dàng lấy ra như thế chứ?”
Cesar cố nhẫn nhịn cơn xúc động muốn bóp chết con “virus” Bạch này, giọng rất nghiêm nghị: “Anh Mộ cảm thấy lúc nào có thể lấy ra?”
Mộ Bạch tươi cười với hắn: “Thời điểm vạn bất đắc dĩ.”
“Giờ chẳng phải là lúc vạn bất đắc dĩ đó rồi sao? Mộ Bạch, anh có tin tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi đây không?”
Mộ Bạch mỉm cười nhìn hắn, chỉ thiếu điều viết hẳn hai chữ “ưu nhã” lên mặt: “Cô Cát Na, con gái thì đừng ăn nói thô lỗ như thế.
Cô xinh đẹp vậy mà nói mấy lời này thì sẽ rất xấu xí.”
Hắn còn cực kỳ tri kỷ đưa qua cho cô ta một cái gương.
Cát Na nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương đang trợn mắt tức giận, biểu tình khá dữ tợn như con báo bị chọc giận, muốn nhào lên xé nát con mồi.
Cô ta tức tối cướp lấy cái gương, ném lên một cái bục kim loại ở bên cạnh.
Tức chết cô ta rồi!
Mộ Bạch lại làm như chẳng có việc gì, tiếp tục tư thế uống café đầy ưu nhã, thời thời khắc khắc ghi nhớ mình là một quý ông lịch thiệp, duy trì mỉm cười, không chấp nhặt với đàn bà con gái.
Cesar sợ hai người sẽ đánh nhau mất nên vội vàng mang Cát Nan rời đi.
Cát Na Tức giận oán trách, “Cục trưởng, sao chúng ta phải giữ hắn lại chứ? Hắn là người của Linh, lỡ hắn là gian tế thì sao?”
Quan trọng nhất là đi ăn nhờ ở đậu mà còn chẳng có tư thái của ăn nhờ ở đậu, cứ nghĩ mình là du khách không bằng ấy.
“Trong tay Mộ Bạch chắc chắn có át chủ bài.” Cesar đáp với giọng trầm ổn, “Lúc trước hắn tìm tới Thời Sênh, miệng nói là quy phục nhưng hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi hay bất an.
Chúng ta có thể phân tích từ hai điểm, thứ nhất, hắn giống như cô nói, chính là gian tế.
Thứ hai, át chủ bài trên tay hắn đủ cho hắn bảo mệnh nên hắn chẳng cần sợ cái gì.”
Cát Na rất khó hiểu: “Nếu là cái thứ hai thì tại sao hắn lại cứ ăn vạ ở chỗ chúng ta làm gì?”
Đã có át chủ bài giữ mạng, vậy thì đi đâu mà chẳng được?
“Hắn muốn tới chỗ Thời Sênh, nhưng Thời Sênh không cần hắn, mà chúng ta…” Cesar chỉ vào mình và cô ta, “Là người gần vòng gió lốc nhất.”
Con ngươi Cát Na hơi đảo tròn, khóe miệng giật giật: “Cục trưởng, ý của ngài là hắn tới xem diễn sao?”
Mái tóc vàng kim của Cesar hơi rủ xuống, cười bỉ ổi: “Nói không chừng, tên Mộ Bạch này không khó chơi như Thời Sênh nhưng cũng không dễ chơi đâu, ngày thường chú ý tới hắn nhiều một chút.”
Có thể được đầu não lựa chọn làm người để đối phó với Thời Sênh thì sao có thể là kẻ có vấn đề về trí tuệ được chứ?
Cát Na nhíu mày, chửi thầm trong lòng, đuổi ra không phải chuyện gì khó, sao cứ phải khiến mình khó chịu làm gì không biết?
“Đúng rồi Cục trưởng, ngài có biết chút nào về trí tuệ nhân tạo trong tay Thời Sênh không?”
Cesar lắc đầu: “Cô nói tên nó là Thần Hành phải không?”
“Thời Sênh gọi nó như thế.”
“Thừa không như lí thật, tẩm hư nhược xử sàng.
Vân vụ bất ngại kì thị, lôi đình bất loạn kì thính, mĩ ác bất hoạt kì tâm, sơn cốc bất chí kì bộ, thần hành nhi dĩ.* Cô ta lấy tên này cũng thú vị đấy.” Cesar mỉm cười một cách đầy ẩn ý.
*Một đoạn trích từ Liệt tử.
Liệt tử (列子) là sách của Liệt Ngữ Khấu (列禦寇), hay người truyền học thuyết của Liệt Ngữ Khấu, soạn ra.
Sách có tám quyển, sau nhà Đường, nhà Tống đặt tên là “Sung hư chân kinh” (冲虚真经) hay “Sung hư chí đức chân kinh” (沖虛至德真經).
Được coi là một trong những cuốn sách quan trọng của đạo gia.
Cát Na nghe đến đần cả người, tên này vốn đã làm cô ta rất kỳ quái.
Ở thời đại Tinh Tế này có rất ít người dùng tới từ “Thần”, đặc biệt là ở tinh hệ U Minh này, bọn họ cảm thấy như thế là bất kính với thượng cổ.
Nhưng Thời Sênh lại lấy tên Thần Hành…
“Tên của mỗi người bên cạnh cô ta đều có ý nghĩa cả.” Cesar tiếp tục nói, “Thập Phương chỉ trời cao, đất rộng, đông, tây, nam, bắc, cửa sinh, cửa tử, quá khứ, tương lai.
Thập Phương đang làm gì, là Quan chấp hành của Trảm Long Vệ của cô ta, những chuyện cô ta không xử lý thì đều do Thập Phương làm hết.”
“Vậy sao tên của chính cô ta lại như thế?” Cái tên đó dùng không chê đen đủi sao?
“Nghe nói tên của cô ta là do gia chủ tiền nhiệm đặt cho.”
“Cô ta không phải dòng chính mà, sao gia chủ lại tự mình đặt tên cho cô ta vậy?” Cát Na kinh ngạc.
“Phương diện này phải người tên tuổi lớn mới biết được.” Cesar tỏ vẻ cao thâm khó đoán, “Đến tôi còn chưa biết rõ ràng, chuyện của Thời gia, chỉ có Thời Sênh biết rõ ràng nhất.”
Cát Na: “…”
Chính ngài còn không biết mà còn tự xưng là tên tuổi lớn?
Đại khái là cảm nhận được ánh mắt xem thường của thuộc hạ nhà mình nên Cesar vội vàng vớt vát mặt mũi: “Tuy tôi không biết tại sao cô ta bị đặt cho cái tên như thế, nhưng tôi biết tại sao cô ta không đổi tên.”
“Tại sao?” Quả nhiên Cát Na liền tỏ ra hứng thú.
“Bọn họ muốn cô ta bị quên lãng trong hèn mọn và đê tiện, nhưng cô ta lại muốn cái tên của mình vang vọng vũ trụ, kinh sợ thế nhân.
Cô cảm thấy người đặt tên này cho cô ta có bị tức chết không?”
Cát Na: “…”
Người lấy tên này đã sớm thành một đống xương trắng rồi.
Quả nhiên Cesar cũng nghĩ ra nên sửa lại cách nói: “Ừ, hẳn là bị tức chết.”