Thời Sênh kéo hai lần lại buông ra, ánh mắt bình tĩnh dừng trước cổng lớn.
Bóng đêm buông xuống, ánh sáng xung quanh cũng dần tối đi, đèn đường hắt lên làm cho chiếc bóng cô kéo dài thật dài.
Một đám người máy vệ sinh đi qua trước mặt cô, dọn sạch đám dây leo cô vừa kéo xuống rồi lại rời đi.
Thân ảnh của Thập Phương dần dần tiến tới gần.
Anh ta xoay người hành lễ, “Gia chủ, quay về thôi.”
Thời Sênh yên lặng vài giây, “Có phải Cơ Dạ tới tìm tôi không?”
“Đúng thế.” Thập Phương đáp.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn tường đầy dây leo.
“Bọn họ cảm thấy tôi đang giận chó đánh mèo hắn, anh có biết không?”
Thập Phương đáp không một chút chần chừ, “Gia chủ, ngài sẽ không vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo một ai cả.”
Thời Sênh quay đầu.
Thập Phương bất ngờ, không kịp tránh ánh mắt của Thời Sênh, đáy lòng lộp bộp một chút, sau đó nhanh chóng di dời tầm mắt xuống mặt đất.
Cô động người, thong thả bước qua bên cạnh anh ta.
Anh ta nghe được giọng nói của cô rất bình tĩnh, không có nửa điểm cảm xúc nào, “Thực ra tôi đúng là đang giận chó đánh mèo.”
Thập Phương hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, trầm mặc đi theo phía sau cô.
Trở lại khách sạn, Thời Sênh vừa nằm xuống liền ngủ, buổi sáng lại dậy như không có việc gì xảy ra.
Thời Sênh tới không phải để tham dự cái gọi là hội nghị Thập Nhị Phong gì đó, cho nên cô cũng không có chút hứng thú nào với những người tới đây.
Hội nghị Thập Nhị Phong năm nào cũng mở.
Sáu đại gia tộc, quan chấp hành của năm chính tinh và hoàng thất của tinh hệ U Minh đều phải tham gia, tương đương với công tác báo cáo thường niên vậy.
Đương nhiên, ngoài các thế lực bên trên thì còn có một ít cơ quan kỳ quái cũng sẽ được tham dự hội nghị Thập Nhị Phong này.
[Ký chủ, đề nghị cô tham dự đại hội Thập Nhị Phong.] Âm thanh Hệ thống đột nhiên vang lên.
“Vì sao?”
[Có thể tìm được người cô muốn tìm.]
“Người tới tham gia hội nghị Thập Nhị Phong không có ai họ Phượng.” Trong tinh hệ U Minh cũng không có họ Phượng, chỉ có tinh hệ Xích Nguyệt có… Nhưng tinh hệ Xích Nguyệt cũng không có đối tượng nào tương xứng cả.
[Tôi chỉ cho Ký chủ đề nghị, cô có nghe hay không, không liên quan gì tới tôi.] Hệ thống cao ngạo trả lời.
Thời Sênh nhíu mày, “Thế nào, Nhị Cẩu Tử, mi liên hệ được với chủ nhân của mi rồi hả?”
[…] Không muốn nói chuyện với Ký chủ.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn trời, “Nhị Cẩu Tử, mi thuộc về Liên minh à?”
[Đương nhiên không phải.] Hệ thống hừ lạnh.
“A…” Thời Sênh “a” lên một tiếng, “Vậy thì chỉ có… mấy cơ quan kỳ quái kia rồi.”
[…] Chủ nhân, tôi chưa nói gì hết, là cô ấy đoán được.
Trong tinh hệ có vài cơ quan kỳ quái, chính phái có vài cái, nhưng cơ quan đen tối lại có rất nhiều.
Nếu cô muốn từng bước thăm dò cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Hội nghị Thập Nhị Phong…
Chậc, dù sao cũng tới rồi, cũng nên cho một đám lão già mãi chưa chết kia biết, ông đây đã quay lại.
Vậy đi…
…
Ngày tổ chức hội nghị Thập Nhị Phong.
Người của Hoàng thất tới đầu tiên.
Bọn họ là chủ nhà thì phải có phong thái của chủ nhà, càng đừng nói lần này còn có Thời Sênh tới dự nữa.
Lần này người phụ trách công việc là Tam hoàng tử Thượng Quan Phổ.
Thượng Quan Phổ đã từng được chứng kiến sự hung tàn của Thời Sênh nên sáng sớm hắn đã mang người tới hội trường.
Nhưng khi hắn tới hội trường thì phát hiện ra bên trong đã có người.
Cô gái ngồi gác chân lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào hội trường.
Nhiều năm không gặp, cô ấy vẫn cứ mang bộ dáng như thế.
Đẹp thì đẹp, nhưng cũng rất hung tàn, không dám nhìn thẳng.
Nhưng cô gái này tới sớm thế làm gì?
Hắn hít sâu một hơi, gương mặt hơi giật giật, tươi cười tiến lên, “Thời gia chủ, sao ngài lại tới sớm thế?”
Thời Sênh nhíu mày, giọng nhẹ nhàng, “Không chào đón?”
“Tôi làm sao dám chứ.” Ai chào đón cô chứ, mọi người đều ước cô không tới, nhưng trong đáy lòng oán trách thế nào, hắn vẫn chẳng dám lộ ra nửa phần không vui, “Thời gia chủ, sao lần này ngài lại có hứng thú tham gia hội nghị Thập Nhị Phong thế?”
Thời Sênh nhìn Thượng Quan Phổ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt bình lặng và lạnh lùng, “Hội nghị Thập Nhị Phong không có ghế cho tôi à?”
Thượng Quan Phổ: “…” Vừa rồi hắn có biểu đạt ý tứ như thế sao? Cô cứ xuyên tạc như thế này là muốn gì hả?
Lúc cười lên so với lúc độc ác còn đáng sợ hơn nữa.
Cô cười cái gì mà cười, có cái gì đáng buồn cười chứ?
Thật sự muốn che cái mặt của cô lại.
Thượng Quan Phổ cắn răng, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Thời gia chủ lại nói đùa, sao Thập Nhị Phong lại không có ghế của ngài chứ? Không có ghế của ngài thì sao lại gọi là Thập Nhị Phong được?”
Không thể đắc tội cô, nếu không năm nay sợ là hội nghị Thập Nhị Phong này cũng không mở nổi.
Thời Sênh càng cười tươi hơn, “Có là tốt rồi.
Tôi còn tưởng nhiều năm thế tôi không tới, các người đều bỏ luôn ghế của tôi đi rồi.”
“Thời gia chủ lo xa quá, chúng tôi sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu.” Thượng Quan Phổ tức giận thế nào thì cũng chỉ có thể nuốt vào lòng, “Trước đó mấy ngày có nghe nói sức khỏe Thời gia chủ không tốt, không biết hiện tại đã đỡ hơn chưa?”
“Làm anh thất vọng rồi, tôi rất khỏe.”
“Sao lại thất vọng gì chứ? Sức khỏe Thời gia chủ tốt là được rồi.” Sao cô không ngủ đừng có tỉnh lại luôn đi.
Chờ hắn bị Thời Sênh quay một vòng xong, lúc ra khỏi hội trường thì sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
“Rốt cuộc là cô ta tới làm gì chứ?” Thượng Quan Phổ quát lên với người bên cạnh mình.
“Tam hoàng tử, không ai biết ạ! Thân tín bên cạnh cô ta chỉ có Trảm Long Vệ.
Nhưng ngài biết mồm của đám Trảm Long Vệ đó rồi đó, dù trời có sụp xuống thì họ cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ.
Bên phía Lam Tinh cũng không có tin tức gì.”
Thượng Quan Phổ thấy tim rất mệt, “Những gia tộc khác cũng không biết sao?”
“Cũng chưa ai gặp mặt cô ta, sao bọn họ có thể biết được chứ.”
“Đầu óc sốt đến hỏng rồi đi.” Thượng Quan Phổ mắng một câu, “Báo cho những người khác, bảo họ tới đúng giờ chút, cô ta đã tới rồi, những người khác còn dám tới chậm, muốn chết à?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là muốn mở sớm hơn thời gian quy định sao?
“Vậy Bệ hạ thì sao?”
Thượng Quan Phổ xua xua tay, “Ta đi nói, các người mau đi thông báo cho những người khác.”
Bởi vì Thời Sênh tới quá sớm nên những người khác không thể không vội vàng chạy tới, rất nhiều người đã lâu chưa gặp cô, nhưng những chuyện cô làm thì chưa bao giờ ngừng truyền tới tai bọn họ.
Trong tinh hệ U Minh, có lẽ chẳng có ai là chưa từng nghe tới tiếng ác của cô.
Thời Sênh một mình chiếm mất mấy ghế.
Những người khác vội vàng tiến lên chào hỏi trước, sợ cô sẽ tìm họ gây chuyện.
Có thể ngồi xuống đây, người trẻ nhất nhìn cũng phải hai mươi bảy, hai mươi tám.
Duy chỉ có cô là giống một nữ sinh trẻ, ở giữa một đám lão đại, ngồi rất ung dung và bình thản.
Người ở ngoài xa nhỏ giọng bàn tán.
“Cô ta hôn mê suốt ba tháng, sao tự nhiên lại tỉnh lại rồi?”
“Ai mà biết, có lẽ cô ta phóng ra tin tức giả.
Anh không thấy cô ta vừa tỉnh lại là xử trí ngay Thời Dật và Thời Lam có ý đồ gây rối à? Hai người kia đều thuộc nhà chính, cô ta còn chưa nói một câu đã lập tức cho người xử trí…”
“Đáng tiếc cho Thời Dật… Con gái tôi rất thích cậu ta.”
“Thời Dật là tự mình tìm chết.
Thời gia nâng được hắn lên thì cũng có bản lĩnh kéo hắn xuống thôi.
Nhưng nếu là vị kia bố trí thì thật là…”
“Không thể nào.”
“Sao lại không thể chứ, cô ta sao có thể tỉnh lại đúng lúc như thế được?”
“Bố trí? Anh quá coi trọng Thời Dật và Thời Lam rồi.
Lúc trước cô ta một mình đấu Liên minh cũng chưa bày mưu tính kế gì.
Thời Dật và Thời Lam đáng để cô ta phải sắp đặt mưu kế sao? Nói đùa chắc?”
Âm thanh này có chút lớn, cả hội trường đột nhiên im bặt.